Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 614: Kết thúc




Từ Cẩn Du mờ mịt gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta đều hiểu, nhưng... mẫu thân nói, chỉ cần ta kiểm điểm nghiêm khắc, sẽ... sẽ...”

Bà tử nói: “Sẽ đối đãi với ngươi như nữ nhi ruột sao?”

Cổ họng Từ Cẩn Du đau rát, Hàng thị thường ngày đối với nàng ta không tốt, bây giờ biết thân thế của nàng ta đương nhiên càng không nghĩ cho nàng ta, nói không chừng sẽ thay đổi cách trừng trị nàng ta.

Thấy Từ Cẩn Du sa sút, bà tử nói tiếp: “Cơ hội chỉ có một lần, phải xem ngươi làm thế nào rồi, lát nữa người trong tộc sẽ tới, nếu như ngươi muốn đến am ni cô thì còn có thể ở lại kinh thành, trở về Hàng Châu... lão phu nhân cũng sẽ không giơ tay ra nữa.”

Bà tử nói xong ném ra một cây kéo: “Lão phu nhân bởi vì ngươi, bây giờ ở trong nhà đã không bằng trước đây, chỉ có thể làm những thứ này. Ngươi nghĩ xem, nếu như Đại thái thái có thể nương tay cho, ngươi cũng không đến nỗi rơi vào cảnh ngày hôm nay.”

Nước mắt Từ Cẩn Du chảy ra, bà tử này nhất định là tổ mẫu dẫn về từ nhà cũ, nếu không sẽ không gọi Hàng thị là Đại thái thái, trong lòng những lão nhân gia này chỉ có tổ mẫu, nhận định phu nhân của Từ gia chỉ có một mình tổ mẫu... Bây giờ tổ mẫu lưu lạc tới mức chỉ có thể dùng người của nơi ở cũ để làm việc, cũng nói rõ trong nhà hiện giờ đều do Hàng thị nắm giữ.

Từ Cẩn Du nắm chặt ngón tay, cho nên lời của bà tử này hết sức đáng tin.

Tổ mẫu thường ngày đối xử với nàng ta tốt như vậy, cho nên không nỡ để Hàng thị hành hạ nàng ta như thế.

Từ Cẩn Du nói: “Ta bây giờ làm như thế, sau này... phải làm thế nào? Thật sự phải hầu hạ Phật tổ cả đời sao.”

Nét mặt bà tử cứng rắn: “Ngươi còn muốn thế nào? Thái hậu nương nương sớm đã vứt bỏ ngươi rồi. Bùi Khởi Đường ngươi thích cũng sắp thành thân với Cố Lang Hoa. Bùi gia lấy ra một nửa gia tài làm sính lễ, Thái hậu nương nương cũng mở kho riêng thêm sính lễ cho Cố Lang Hoa. Hôn sự này không hề kém công chúa Phúc An chút nào, ngươi còn muốn tranh với Cố Lang Hoa? Chỉ sợ cũng chỉ có thể trong suy nghĩ mà thôi.”

Bà tử nói đến phía sau đã là vẻ mặt không kiên nhẫn được nữa.

Trong lòng Từ Cẩn Du lạnh như băng, đúng vậy, nàng ta rơi vào tình cảnh này, ngay cả quyền lợi tranh giành với Cố Lang Hoa cũng không còn nữa.

Bà tử nói tiếp: “Cố Lang Hoa không làm nhục ngươi như Hứa thị, là căn bản không coi ngươi ra gì, có điều... có mẫu thân như Hứa thị, danh tiếng của ngươi cũng coi như xong rồi, trừ phi làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, nếu không ai sẽ cưới ngươi vào cửa?”

Từ Cẩn Du rất sợ bà tử cũng sẽ chán ghét nàng ta, lập tức nói: “Ta... ta làm theo lời người nói là được...” Nói đến phần sau, răng lại run rẩy, đã không phát ra tiếng nào nữa.

Bà tử không nói gì thêm mà chỉ ném lại một cái khăn tay, xoay người đi ra ngoài.

Cho dù có bi thương đi nữa, nước mắt cũng sẽ có lúc khóc hết, Từ Cẩn Du từ thống khổ biến thành căm hận. Nếu như không phải là Cố Lang Hoa, không phải Hàng thị và Từ Tùng Nguyên, nàng ta làm sao có thể luân lạc đến thế này?

Nàng ta lớn như vậy đã có được những gì?

Hàng thị đối xử với nàng ta thế nào? Từ gia lại đối xử với nàng ta thế nào? Nàng ta lại có phụ mẫu thân sinh như thế, khó trách cho dù nàng ta ở bên cạnh Thái hậu nương nương, cuối cùng cũng vẫn hai bàn tay trắng, bởi vì không có ai lo liệu cho nàng ta, không có ai thật lòng thật dạ đối xử với nàng ta.

Nàng ta bây giờ chỉ có sống tiếp.

Quên đi nàng ta từng là Từ Đại tiểu thư, quên đi nàng ta từng ở bên cạnh hầu hạ Thái hậu nương nương, quên đi nàng ta mới chỉ có mười mấy tuổi.

Cái gì cũng đều quên hết, mới có thể sống tiếp.

Từ Cẩn Du run tay cầm lấy cây kéo.

...

Từ gia.

Hàng thị phân phó Vưu ma ma: “Lát nữa thẩm tử trong tộc tới, nhớ dặn dò, ma ma ta tìm cho Cẩn Du mặc dù không so được với trong cung, nhưng cũng ở Giang Chiết dạy được hai tiểu thư danh tiếng rất tốt. Chỉ cần Cẩn Du theo ma ma học thật tốt, có thay đổi, tương lai cũng có thể ra khỏi tộc, nếu không thì để cho Cẩn Du cả đời này đều bị nhốt ở trong tộc, tránh cho lại đi ra ngoài gây chuyện.”

Vưu ma ma gật đầu: “Đại tiểu thư cũng nên hiểu, đều là tuổi tác giống nhau, so với Cố Đại tiểu thư lại kém nhiều như vậy.”

Nhắc tới Cố Đại tiểu thư, Vưu ma ma không khỏi ngậm miệng lại, luôn cảm thấy mình nói sai.

Nếu như không phải là Hứa thị, Cố Đại tiểu thư hẳn là tiểu thư của Từ gia, hầu hạ dưới gối lão gia và phu nhân, chỉ tiếc...

Phu nhân mặc dù ngoài miệng không nói, trong lòng lại rất khổ sở. Mấy ngày nay phu nhân chiếu theo thân hình của Cố Đại tiểu thư, tự mình làm mấy bộ quần áo, nhưng cũng đều đặt ở đó, không biết làm sao mới có thể đưa cho Cố Đại tiểu thư.

Rõ ràng trong lòng bận tâm nhưng lại sợ lúc này đến Cố gia sẽ khiến người Cố gia phản cảm.

“Được rồi,” Hàng thị nói, “Cứ sắp xếp như thế đi.”

Vưu ma ma đáp một tiếng.

Có điều khoảng một nén nhang, Vưu ma ma đi rồi lại trở lại ngay: “Phu nhân, sợ rằng Đại tiểu thư không đến trong tộc được nữa.”

Hàng thị nhíu mày.

Vưu ma ma nói: “Đại tiểu thư cắt tóc, muốn đến trong am hầu hạ Phật tổ.”

Tin tức đột nhiên khiến cho Hàng thị ngẩn người: “Nó lại muốn làm gì nữa?” Nuôi dưỡng Cẩn Du nhiều năm như vậy, bà thật không biết trong lòng Cẩn Du đang suy nghĩ gì.

Vưu ma ma cũng không ngờ sẽ có biến cố như vậy: “Đại tiểu thư nói, muốn ở trước Phật chuộc tội, nói không chừng là nghe nói Hứa thị sắp bị chém đầu... dẫu sao đó cũng là mẹ đẻ của tiểu thư.”

Hàng thị nghe lời của Vưu ma ma, trong lòng trăm cảm xúc lẫn lộn, nếu như Cẩn Du thật sự nghĩ như vậy, vậy thì vẫn còn cứu được. Nếu như là đang có chủ ý gì khác... vậy thì lần sau bà và lão gia tuyệt đối sẽ không giúp đỡ nữa.

“Nếu Cẩn Du đã quyết định thì đi nói với lão phu nhân một tiếng, xem xem chuẩn bị thế nào.” Hàng thị thở dài, đi hầu hạ Phật tổ chính là muốn ở ẩn cõi Phật, bất kể Cẩn Du là thật sự đã nhìn thấu hồng trần hay không, duyên phận giữa bọn họ cũng đến đây chấm dứt rồi.

Tin tức truyền đến trong phòng Từ lão phu nhân.

Thái y vừa mới châm cứu xong, cả người Từ lão phu nhân đều ướt đẫm.

Từ lão phu nhân nói: “Cũng không uổng ta nuôi nó một phen, ở Từ gia nhiều năm như vậy, tốn nhiều tâm huyết của ta như vậy, nếu như còn không chịu nghe lời ta...”

Nhắc tới chuyện này, ngực Từ lão phu nhân đầy oán hận, khiến cho bà ta không nhịn được mà ho sù sụ.

Ma ma quản sự tiến lên phía trước nói: “Người trong tộc tới hỏi thăm chuyện Cố Lang Hoa nhận tổ quy tông, nô tỳ liền nói, Đại tiểu thư đã cắt tóc đi tu, trong lòng lão phu nhân rất khó chịu. Dù sao Đại lão gia và Đại phu nhân cũng không định nhận Cố Lang Hoa trở về, không bằng cứ gác lại như vậy. Đại lão gia còn trẻ, sau này sẽ lại sinh đẻ, lại nói, Cố Lang Hoa gả đến Bùi gia chính là người của Bùi gia, cần gì phải lòng vòng phức tạp như vậy. Nếu như không làm được ngược lại còn gây ra bực dọc, nhà chúng ta cũng không thể có phong ba gì nữa. Chỉ cần bây giờ trong tộc không động tâm tư, sau này Cố Lang Hoa cũng đừng mong trở lại Từ gia, nhúng tay vào chuyện của Từ gia.”

Cố Lang Hoa không nhận tổ quy tông, trước mắt Từ gia cũng không có sóng gió gì lớn.

Ma ma quản sự thở dài: “Lão phu nhân vẫn nên cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ cho tốt.”

“Ta không thể chết được,” Từ lão phu nhân mở mắt ra, “Ta phải sống tiếp, trông coi Từ gia chúng ta, không thể để cho Từ gia rơi vào trong tay kẻ khác.”

Ma ma quản sự vội vàng nói: “Có lão phu nhân ở đây, không ai có thể lung lay được căn cơ của Từ gia, lão phu nhân người cũng đừng quá mức lo lắng.”

Từ lão phu nhân siết chặt bình thuốc, trên mặt lộ ra mấy phần lạnh như băng: “Cố Lang Hoa tới kinh thành khi nào, tố cáo lật đổ Thẩm Xương Cát, cứu trưởng Công chúa Đông Bình, trở thành tâm phúc của Thái hậu nương nương... những chuyện này, ngươi cảm thấy có thể xảy ra ở trên người một đứa trẻ mười mấy tuổi sao?”

“Nó còn chưa đến Từ gia, nhưng đã câu cả trái tim của phu thê lão Đại đi rồi. Cho dù ta an bài như thế, lão Đại cũng sẽ không nghe lời ta, ta nhất định phải đề phòng nó... Nếu không tương lai Từ gia sẽ rơi vào trong tay nó, mặc nó định đoạt.”

Nghĩ tới đây, Từ lão phu nhân cảm thấy rất đau đớn. Ma ma quản sự vội vàng mở chai thuốc ra, lấy viên thuốc đưa vào trong miệng Từ lão phu nhân: “Dù sao Cố Lang Hoa cũng là cháu gái ruột của người, như thế nào đi nữa người cũng là trưởng bối của nàng ta.”

Cho dù là cháu gái ruột cũng là tới khắc bà ta.

Như lão thái gia vậy, là tới hành hạ bà ta, còn tiếp tục như vậy nữa, bà ta nhất định sẽ chết trong tay cháu gái ruột này.

...

Kinh đô mùa đông, sau một trận tuyết lớn, khắp nơi đều là một mảnh trắng xoá như bạc.

Mấy chiếc xe tù từ trong đại lao Hình bộ đi ra, đường phố vốn quạnh quẽ lập tức có không ít bách tính tụ tập.

“Đến rồi, đến rồi.”

Có người kêu lên một tiếng: “Người đến rồi.”

“Chính là bọn chúng, thường ngày tham ô nhiều tiền nhang đèn của chúng ta như vậy, lão Tam nhà ta cũng là bởi vì tin vào lời của bọn chúng, uống nước bùa bọn chúng đưa, nên mới chết, hoá ra là một đám đạo sĩ giả.”

Người kia nói xong, lấy ra một quả cầu tuyết từ trong giỏ dùng hết toàn lực ném ra, mạnh mẽ đánh vào người đạo sĩ trong xe tù.

“Các ngươi đi khắp nơi lừa gạt này... đánh đi.”

Cầu tuyết từ khắp nơi bay tới.

Hứa thị chỉ cảm thấy hai má đau xót, ngay sau đó tuyết nổ tung ngày trước mặt bà ta, một số rơi vào trong tai bà ta.

“Ong” một tiếng, bà ta cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, bà ta còn chưa lấy lại tinh thần, đã có nhiều cầu tuyết bay qua hung hăng đập vào sống mũi và mặt bà ta hơn nữa, đau đớn lạnh giá, giống như một cực hình hành hạ bà ta.

Bách tính dường như muốn phát ra oán khí cả năm nay, nha sai và thủ vệ áp tải xe tù cũng không định ngăn cản, ai cũng đều né tránh ra xa.

Hứa thị gắng gượng nhìn về phía trước, trên mặt mỗi người đều là vẻ hung ác nhưng thống khoái.

Không dễ gì mới có cơ hội như vậy, mỗi người hẳn đều vui vẻ, xe tù rất nhanh đã bị tuyết chất đầy, Hứa thị hận không thể cứ như vậy mà chết đi.

Nhưng triều đình sẽ không cho bà ta cơ hội như vậy, triều đình còn phải dùng máu của bà ta để đe doạ những kẻ mang tư tưởng quấy rối kia.

Cuối cùng xe tù từ từ đi tới pháp trường.

Bắt đầu có người bị kéo xuống xe.

“Ha ha, đái ra quần rồi, nhìn đi...”

Thấy đao phủ mặc áo đỏ, tù nhân cuối cùng bắt đầu giãy giụa, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khóc lóc.

Không có ai muốn chết, nhắm mắt lại là không còn gì nữa, cũng không nhìn thấy tất cả trước mắt nữa, không có ân oán tình cừu, đáng sợ nhất là vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Nếu như sau khi chết sẽ không trọng sinh, bà ta sẽ đi đến nơi nào?

Hứa thị đột nhiên cảm thấy kiếp trước mình chưa chết, tất cả những thứ này đều là một giấc mộng của bà ta, sau khi tỉnh mộng, bà ta phải tiếp nhận kết cục của bà ta.

Lần đầu tiên bà ta cảm giác được sự khủng bố trước khi chết.

Không biết đao kia chém vào cổ có đau không, phải giãy giụa bao lâu mới có thể tắt thở.

Những năm này bà ta chỉ tính kế làm sao để giết chết Cố Lang Hoa, chưa hề nghĩ mình sẽ chết như thế nào, bà ta luôn cảm thấy mình sẽ không rơi vào kết quả như vậy.

Bà ta hẳn là người được trời cao chiếu cố, bà ta không nên dễ dàng chết đi, nếu không để cho bà ta trọng sinh còn có ý nghĩa gì?

Nhưng tại sao tất cả đều tiến hành từng bước như vậy, không có ai tới ngăn cản, không có ai tới cứu bà ta ra.

Bà ta là người đặc biệt, bà ta là tiên tri, bà ta vẫn còn có giá trị.

Hứa thị muốn há miệng kêu lên, nhưng lại phát hiện không nói ra được nửa chữ.

Cuối cùng bà ta cảm thấy hai chân bị nhấc lên, nha sai đã nhấc cánh tay bà ta lên đưa bà ta tới đài hành hình.

Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất.

“Hành hình.”

Có người hô một tiếng, Hứa thị bị doạ đến, nháy mắt một cái, liền thấy một cái đầu người lăn dưới đất, phạm nhân bên cạnh bà ta đã ngã xuống đất.

Không, bà ta không muốn chết, bà ta không muốn chết.

Hứa thị muốn giãy giụa, nhưng đã tê liệt ở đó.

Cuối cùng có người đè bả vai bà ta xuống, bà ta chỉ cảm thấy một cơn đau nhức ập đến, chất lỏng ấm áp chảy từ cổ bà ta xuống, bà ta đau đến liều mạng giãy giụa, không biết thế nào trước mắt bỗng nhiên hiện lên một tình cảnh khác.

Ba bốn bà tử đè một người, hai cung nhân cầm một miếng vải trắng siết ở trên cổ người kia.

Mặt của người kia càng ngày càng rõ, lại là Cố Lang Hoa.

Ánh mắt Cố Lang Hoa hoàn toàn trống rỗng, trên mặt lại có sự uy nghiêm khiến người ta nhìn mà sợ. Trong tay nàng ta cầm một mảnh sứ, máu tươi bắn vào quần áo nàng ta, bà tử muốn tiến lên cướp lấy, nhưng lại bị mảnh sứ trong tay Cố Lang Hoa cắt trúng cổ tay. Bà tử kinh hoảng ngã sang một bên, đụng phải cung nhân bên cạnh, tình cảnh lập tức hỗn loạn.

“Dừng tay.” Không biết là ai hô to một tiếng, dùng sức đẩy cửa phòng ra.

Cung nhân hiển nhiên không định buông tay, nhưng người nọ lại rút ra một thanh trường kiếm đâm thẳng tới...

Cảnh tượng tới đây lập tức biến mất không còn nữa.

Hứa thị trợn tròn mắt.

Bà ta nhìn thấy là cái gì?

Cố Lang Hoa bị người ta đè ra siết cổ như vậy bao giờ, đây là chuyện khi nào? Tại sao không có trong trí nhớ của bà ta.

Tại sao trước khi chết bà ta lại thấy những thứ này, Hứa thị cảm thấy trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy loạn.

Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp.

Trước mắt bà ta cuối cùng mơ hồ, những cảnh tượng kia biến mất gần hết, để lại cho bà ta chỉ là một pháp trường âm u.

Cuối cùng sau một trận đau nhức, trên đầu bà ta nhẹ đi, nhìn thấy thân thể mình ngã thẳng xuống, máu tươi theo cổ bắn tung toé ra.

Rơi vào trên mặt bà ta.

Sau khi đau đớn biến mất là một mảnh hư vô sợ hãi.

Hứa thị há miệng, phun ra một hơi thở cuối cùng.

...

Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường đối diện.

Đây đã là lần thứ ba Bùi Khởi Đường nhìn đồng hồ cát bên cạnh.

Lúc này Hứa thị hẳn đã bị giết rồi.

Lang Hoa đặt con cờ trong tay lên bàn cờ: “Không sao rồi.”

Nam nhân này lại cũng có lúc suy tính thiệt hơn, sợ tất cả lại tới một lần nữa.

Lang Hoa vừa dứt lời, Ngô Đồng đi vào nói: “Pháp trường bên kia đã kết thúc rồi.”

Hứa thị cuối cùng đã chết rồi.

Trên mặt Bùi Khởi Đường lần nữa nở nụ cười: “Lang Hoa, lần này sẽ không có ai tới ngăn cản ta cưới nàng nữa rồi.”

Hoá ra hắn lo lắng là lỡ Hứa thị trùng sinh, lại làm loạn tất cả lần nữa, nàng lại không thể gả cho hắn.

“Sẽ không đâu,” Lang Hoa cụp mắt, mỗi lần thấy ánh mắt hắn lóe sáng, nàng đều không tránh được mà đỏ mặt, “Huynh chỉ cần chuẩn bị cho tốt, đợi giờ lành...”

Trải qua kiếp trước kiếp này, nàng một lần nữa gả cho người ta, Bùi Khởi Đường rốt cuộc cũng thành thân rồi.