Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 613: Kết cục của bà ta




Hứa thị oán hận nhìn sang phía Từ Sĩ Nguyên.

Từ Sĩ Nguyên cười lạnh một tiếng: “Có lẽ ngươi cảm thấy ta nói rất tàn nhẫn, nhưng ta nói cho ngươi biết, đó đã là tốt lắm rồi. Có lẽ ngươi sẽ bị những tên khám nghiệm tử thi kia mang đi, dạy những tên mới vào nghề kiểm tra thi thể như thế nào, ngươi sẽ bị bọn chúng mổ bụng, tất cả mọi thứ trong cơ thể ngươi sẽ bị moi ra...”

Từ Sĩ Nguyên nói tới chỗ này, Hứa thị liền cảm giác trên người vô cùng đau đớn, tựa như cả trái tim sắp bị người ta lôi ra khỏi cổ họng vậy.

Bà ta đã sắp chết rồi.

Từ Sĩ Nguyên vẫn còn nói như thế.

Bà ta đúng là bị mù, năm đó mới nhìn trúng hắn.

Hứa thị nghiến răng nghiến lợi: “Ta chết thì đã sao, ngươi cũng không sống lâu được, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Từ Sĩ Nguyên hồi lâu mới nói: “Vậy thì đã sao? Ít nhất dưới cửu tuyền còn có A Tịnh đang chờ ta, chuyện ta phải làm mặc dù vẫn chưa làm xong, nhưng ta đã dốc hết toàn lực. Không giống ngươi, chẳng qua chỉ là một con quạ đen, căn bản không biết mình đang làm gì, vì sao mà sống.”

Ngục tốt hiển nhiên không kiên nhẫn nghe Hứa thị và Từ Sĩ Nguyên nói chuyện, xoay người đi ra khỏi đại lao. Hứa thị đã không quan tâm cầu khẩn ngục tốt nữa, chỉ là hung ác nói: “Điều ta không nên làm nhất là giúp ngươi vào quan trường.”

“Ngươi cho là không có ngươi, ta không thể vào quan trường sao?” Từ Sĩ Nguyên nói, “Chẳng qua là lúc đó ta tự sa ngã mới gặp phải ngươi, cũng là sai lầm đời này ta không nên phạm phải nhất.”

Lời này giống như một lưỡi đao đâm thẳng vào trái tim Hứa thị.

Từ Sĩ Nguyên lại nói như vậy, Hứa thị nói: “Rốt cuộc ta đắc tội ngươi chỗ nào, ta sinh con vì ngươi, phản bội nhà chồng vì ngươi, bày mưu tính kế vì ngươi.”

Những thứ tình cảm dịu dàng Từ Sĩ Nguyên dành cho bà ta kia lẽ nào đều là giả? Bà ta không tin, bà ta không thể tin: “Ngươi từng nói muốn lấy ta, muốn nhận Cẩn Du, những thứ này đều là giả?”

“Tại sao ta phải nhận nó?” Giọng Từ Sĩ Nguyên mang theo mấy phần mỉa mai, “Chỉ vì nó ngu xuẩn y như ngươi? Rõ ràng là Từ Đại tiểu thư lại cắm đầu đến Cố gia tự tìm đường chết, thừa nhận mình là một đứa con riêng... Nó có chỗ nào giống ta? Làm sao ta biết nó là con gái của ta?”

“Nếu như ngươi có thể lừa gạt Cố gia, đương nhiên cũng có thể lừa gạt ta.”

Nước mắt Hứa thị trào ra, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng: “Ngươi lại dám hoài nghi Cẩn Du... Ngươi lại hoài nghi...”

Hứa thị nhào qua theo khe hở cửa ngục giơ tay về phía Từ Sĩ Nguyên, ngón tay bà ta như muốn xé nát Từ Sĩ Nguyên: “Ngươi... ngươi... làm sao dám nói như vậy...”

“Ta nói không đúng sao?” Từ Sĩ Nguyên cười cười, “Ngươi là một nữ nhân không giữ nữ tắc, ta dựa vào cái gì tin ngươi, nếu như ngươi biết xấu hổ, cũng sẽ không đối với Cố Thế Hoành như vậy.”

“Cố Thế Hoành có lỗi gì với ngươi? Cố gia trên dưới tôn ngươi là Đại thái thái, ngươi lại làm những gì?”

Tay Hứa thị rũ xuống, cả người mềm nhũn tê liệt: “Đó là vì ta thích ngươi, nếu như không phải vì ngươi...”

Từ Sĩ Nguyên không đợi Hứa thị nói xong đã nói tiếp: “Chúng ta chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, ngươi và Lục Văn Hiển kia cũng không rõ ràng, Lục Văn Hiển mua sắm nhà cửa cho ngươi, tôn ngươi làm tiên sinh... cái này cũng chẳng có quan hệ gì với ta,” Nói rồi dừng một chút, “Mỗi lần ngươi nói Từ Cẩn Du là con gái ta, ta đều cảm thấy chán ghét. Nếu không phải ngươi còn hữu dụng, ta sớm đã ném ngươi ra ngoài. Hôm nay thì hay rồi, cuối cùng ngươi cũng sắp chết, có thể nhìn thấy ngươi chết, ta rất vui vẻ.”

“Còn về Từ Cẩn Du kia có ở Từ gia hay không, sống hay chết cũng không liên quan đến ta. Cố Lang Hoa nói đúng, ở trong lòng ta, các ngươi chẳng là gì cả.”

Hứa thị liều mạng lắc đầu, bà ta thật nực cười, cho đến bây giờ mới hiểu, hoá ra Từ Sĩ Nguyên đặt bà ta lên trên ngọn lửa, bà ta còn tưởng rằng Từ Sĩ Nguyên đối với bà ta có mấy phần yêu thích, nhưng không ngờ, trong lòng ông ta lại là chán ghét.

“Nếu như có kiếp sau...” Hứa thị nói, “Ta nhất định... sẽ giết ngươi... Người đầu tiên ta giết là ngươi...”

Từ Sĩ Nguyên ngồi xếp bằng, cả người tỏ ra bình tĩnh dị thường: “Vậy ta phải cám ơn ngươi rồi, chết sớm một chút cũng đỡ phải khổ sở và chán ghét. Ai rồi cũng sẽ chết, không có gì đáng sợ cả. Hy vọng ngươi còn có kiếp sau, còn có thể một lần nữa nếm thử những thứ khổ đau này, một lần nữa bị người ta ném vào đại lao.”

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?

Hứa thị chỉ cảm thấy ngũ tạng thiêu đốt, đầu đập vào cửa lao, một cái, hai cái, ba cái.

Chất lỏng nóng bỏng chảy từ trên trán bà ta xuống, chảy qua mắt, qua gò má, rơi xuống người bà ta.

Ngục tốt nghe được tiếng động vội vàng lôi Hứa thị ra, Hứa thị điên cuồng như ác quỷ trong địa ngục, bà ta giơ tay về phía Từ Sĩ Nguyên: “Ta phải ăn thịt ngươi... uống máu ngươi... Ha ha ha... Ta muốn... ngươi chết trước, ngươi chết trước đi.”

Ngục tốt cầm dây thừng trói Hứa thị lại: “Nữ nhân này điên rồi.”

Tại sao ông trời lại để cho bà ta sống lại? Hứa thị cười không dứt. Chẳng lẽ chính là muốn hành hạ bà ta hết lần này đến lần khác sao?

“Để ta chết... bây giờ để ta chết đi...”

Chết thì tốt, vẫn là chết thì tốt hơn, sẽ không trải qua những thứ này nữa.

...

Từ Cẩn Du ôm bả vai ngồi trong góc.

Sau khi bị nhốt nhiều ngày, ngục tốt rốt cuộc cũng thả nàng ta từ trong đại lao ra.

Nàng ta hoảng hốt lo sợ, trong lòng vô cùng sợ hãi, nàng ta rất sợ hãi, sợ những người đó sẽ ném nàng ta đến Giáo Phường. Chỉ cần không đến Giáo Phường, nàng ta nguyện ý đi đến trong tộc Từ gia hoặc trong am, nàng ta nguyện ý phụng dưỡng Phật tổ cả đời này.

Cửa lại được mở ra, Từ Cẩn Du lập tức vùi đầu vào đầu gối.

“Ngươi còn không biết sao? Hôm nay Hứa thị sẽ bị chém đầu,” Bà tử tới đưa cơm nói, “Ngươi muốn đi xem không?”

Từ Cẩn Du trợn to hai mắt, liều mạng lắc đầu: “Không... không... không, ta không muốn đi... ta...”

“Bà ta không phải là mẹ đẻ của ngươi sao?”

“Không phải,” Từ Cẩn Du lớn tiếng phản bác, “Ta không quen bà ta, mẫu thân của ta là Từ Đại thái thái, không phải bà ta, thật sự không phải bà ta... Ta mới gặp bà ta có mấy lần... dựa vào cái gì... dựa vào cái gì nói ta là con gái của bà ta.”

Bà tử nghe lời này bỗng nhiên cười một tiếng: “Hoá ra ngươi cũng biết những thứ này... đáng tiếc đã muộn rồi. Đại lão gia và Đại thái thái đã hoàn toàn thất vọng đối với ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi Từ gia, may mà lão phu nhân cầu xin thương tình, nên mới đồng ý đưa ngươi đến trong am, ngươi có muốn đi không?”

Đến am.

Cuối cùng nàng ta vẫn phải đến nơi đó.

“Ta muốn gặp tổ mẫu,” Từ Cẩn Du cầu khẩn nhìn về phía bà tử, “Để cho ta gặp tổ mẫu một chút, chỉ cần có thể để cho ta ở lại Từ gia, tổ mẫu nói gì ta cũng sẽ nghe theo.”

Bà tử kia không động đậy: “Lão phu nhân bây giờ kêu ngươi đến trong am.”

Nghe ra đã không còn con đường để vãn hồi nữa rồi.

Bà tử nói tiếp: “Đây là lần cuối cùng lão phu nhân giúp ngươi rồi, rốt cuộc ngươi có muốn nghe không?”

Từ Cẩn Du sững sờ hồi lâu, rốt cuộc nắm chặt tay: “Ta nghe... chỉ cần là tổ mẫu phân phó... sau này ta đều nghe.”

“Vậy thì tốt,” Bà tử nói, “Ngươi dọn dẹp đi, ngày mai đi theo trưởng bối trong tộc, đợi lão gia và thái thái tới hỏi ngươi, ngươi hãy nói muốn đến am chuộc tội, như vậy lão gia và thái thái thấy ngươi có ý hối hận, cũng sẽ không đuổi ngươi ra khỏi Từ gia.”

Lòng Từ Cẩn Du loạn như tơ vò, từ sau khi trở lại Từ gia, bất luận là Từ Tùng Nguyên hay là Hàng thị đều chưa từng tới thăm nàng ta. Nàng ta muốn cầu bọn họ tha thứ nhưng vẫn không có cơ hội.

Nàng ta đã nghĩ tới rất nhiều loại kết quả, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng đối với Từ Tùng Nguyên và Hàng thị, hy vọng bọn họ nể tình những năm sống chung này mà đưa tay ra giúp đỡ nàng ta.

Nhưng mà, bây giờ hy vọng đã rơi vào khoảng không rồi.

“Ngươi còn trông đợi gì nữa?” Bà tử nói, “Đều là ngươi làm hại bọn họ cốt nhục chia lìa, Cố Lang Hoa không chịu trở lại Từ gia, trong lòng Đại thái thái vô cùng khổ sở, món nợ này đều tính hết lên người ngươi, rốt cuộc ngươi có hiểu không?”