Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 541: Minh bạch




Từ Sĩ Nguyên suốt đường tránh né, các bách tính càng ngày càng nhiều, suýt chút ùa ra như ong vỡ tổ.

Từ Sĩ Nguyên đưa tay ra muốn ngăn cản, lại có thêm nhiều cầu tuyết bay tới.

"Xem đi, xem người đó đi." Bên tai truyền tới tiếng cười của trẻ con, "Lêu lêu lêu, lêu lêu lêu..."

"Tránh ra, tránh ra." Nha sai uể oải đuổi đám người đi.

Bách tính thấy tình hình như vậy, biết quan phủ sẽ không thật sự làm khó họ, thế là càng trở nên ngang ngược.

"Lão gia, lão gia." Hạ nhân Từ gia lên trước kéo Từ Sĩ Nguyên, mấy người chạy trốn như chuột qua đường.

"Lão gia, người mau về xem xem đi, những người này đều điên rồi, đã vây kín cả nhà."

Từ Sĩ Nguyên chỉ cảm thấy ngực như bị người ta đánh mạnh mấy đấm, đây là ép ông ta nhận tội mà.

Dù không dùng hình với ông ta, nhưng lại làm bại hoại thanh danh của ông ta, khiến ông ta từ nay về sau cũng không ngẩng đầu lên được nữa.

Từ Sĩ Nguyên muốn xem tình hình xung quanh nhưng không biết nước từ đâu, đổ thẳng lên người ông ta, khiến cả người ông ta ướt nhẹp, gió vừa thổi, ông ta liền không cầm được răng va lập cập.

"Phi!"

Lại một bãi nước bọt bay tới.

"Phi phi phi!!!"

Trong ánh mắt những người đó toàn là thù hận, dường như chỉ muốn xé tan ông ta ra mới có thể hả giận.

"Tham quan, lại là một tham quan."

Tất cả mọi người trút hết oán hận với tham quan lên người ông ta.

Đối diện với những người này, Từ Sĩ Nguyên không có sức biện giải.

Chặng đường này vô cùng dài, cuối cùng đi tới trước cửa nhà, chủ tớ mấy người họ giống như quỷ hồn du đãng trên đường, đã mất đi một nửa hồn phách.

"Được rồi, đi hết đi!"

Nha sai vừa hay xuất hiện lúc này, ổn định lại bách tính.

"Từ đại nhân," Nha sai lên trước nói, "Đại nhân chúng ta nói rồi, nhất định là truyền ra tin đồn thất thiệt gì mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên vụ án này không kéo dài được. Ngài hiểu rồi vẫn là sớm tới nha môn, xử nhanh quyết nhanh đi."

Mặt Từ Sĩ Nguyên tái nhợt, môi bị đông cứng run rẩy, sớm đã không còn bộ dạng quân tử đắc ý thường ngày.

Nha sai cũng không đợi Từ Sĩ Nguyên nói chuyện, bẩm báo xong liền quay người bỏ đi.

Một nha sai nhỏ nhoi cũng vênh váo tự đắc như vậy, là vì biết ông ta đã đắc tội với Bùi Khởi Đường và Cố gia.

Từ tam thái thái ra ngoài đón nhìn thấy bộ dạng này của Từ Sĩ Nguyên, nước mắt không không cầm nổi rơi xuống. Bà ấy gả cho Từ Sĩ Nguyên nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy Từ Sĩ Nguyên nhếch nhác như thế.

"Lão gia, sao lại như vậy," Từ tam thái thái không biết nên làm thế nào, hồi lâu mới hoàn hồn dặn dò hạ nhân, "Mau đun nước cầm y phục cho lão gia thay, rồi đi mời lang trung."

Từ Sĩ Nguyên giống như bị kinh hãi, để mặc hạ nhân lên trước sắp đặt, hồi lâu mới trở lại bình thường.

"Lão gia," Từ tam thái thái lau nước mắt, không biết nên nói thế nào, "Chúng ta về Thái Nguyên đi, kinh thành không phải nơi chúng ta ở."

Về Thái Nguyên?

Cứ như vậy nhận thua?

Từ Sĩ Nguyên cười lạnh một cái, Từ Sĩ Nguyên hắn có thể có hôm nay, không phải vì cúi đầu nhận thua, mà là phấn đấu giành giật, nghĩ cách mưu tính cho mình.

Ông ta không thể vì việc này mà gục ngã bỏ cuộc ở đây, trong tay ông ta còn có quân cờ chưa đi xong.

Nhân lúc Từ tam thái thái tới nhà bếp nấu canh, phụ tá đi lên nói: "Lão gia, hay là tới nói với công tử một tiếng, xin công tử bảo người ra mặt bảo vệ lão gia. Việc hôm nay nhất định là Bùi Khởi Đường bày mưu, chỉ cần điều tra thêm là có thể phát hiện đầu mối. Ngự sử Ngôn quan biết việc này nhất định sẽ tố cáo Bùi Khởi Đường"

Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu: "Không đâu, Diêm Trường Quý bán trộm bã thuốc là thật, Cố gia và Bùi gia lại vừa lập đại công. Ta chẳng qua chỉ là một Huyện thừa nhỏ nhoi, dù Bùi Khởi Đường và Cố gia cố ý đối phó ta, chỗ Ngự sử Ngôn quan cũng không đáng nhắc tới. Bùi gia và Cố gia chính là muốn lợi dụng ta, sờ gáy công tử."

Trợ tá nhíu mày: "Lẽ nào cứ nhẫn nhịn như vậy, nếu định tội cho người, nhất định sẽ bị bãi chức."

Từ Sĩ Nguyên biết sẽ có kết quả như vậy, nếu bị bãi chức, Từ lão phu nhân cũng sẽ giậu đổ bìm leo, ông ta không thể đường hoàng ra vào nha môn, đi lại làm việc cho công tử.

Từ Sĩ Nguyên hỏi: "Bên ngoài có mấy người nhìn vào?"

Phụ tá thấp giọng nói: "Không nhìn thấy ai, nhưng với bản lĩnh của Cố gia, cứ coi như cắm tai mắt, chúng ta cũng không phát giác ra."

Từ Sĩ Nguyên cụp mắt xuống, từ khi vào kinh thành, ông ta làm việc trói chân trói tay, không dám đi gặp công tử, đến Hứa thị cũng chỉ là giấu đi, không thể tuỳ tiện tới hỏi chuyện. Nói cho cùng đều là vì Cố gia. Nếu không phải vì Cố gia, Diêm Trường Quý cũng sẽ không bị nhắm vào, càng sẽ không bị người ta nắm được thóp.

Cố gia lại trở nên lợi hại như vậy, Cố Thế Hoành không chỉ làm quan, còn bấu víu Bùi gia.

Việc này cũng khiến ông ta kinh ngạc.

Bùi gia thà bị Hoàng thượng nghi kỵ, Bùi Khởi Đường thà huỷ tiền đồ của mình, cũng không chịu vứt bỏ Cố gia. Trong kí ức của Hứa thị, Cố gia chưa từng có qua lại gì với Bùi gia.

Người thật sự có qua lại với Cố Lang Hoa có lẽ là Triệu Linh.

Triệu Linh đã chết trong tay Thẩm Xương Cát rồi.

Thế tử Khánh Vương đột nhiên xuất hiện, chặn trước mặt công tử đó...

Vì sao chứ? Ông ta cho rằng loại bỏ Triệu Linh, là sẽ không có ai ảnh hưởng tới đại nghiệp của công tử nữa, nhưng tự dưng lại xuất hiện Bùi Khởi Đường.

Trong kí ức Hứa thị, Triệu Linh là lập quân công vào triều đường, lại ở hành cung cứu giá giành được tín nhiệm của Hoàng thượng, giờ Triệu Linh không còn nữa, người Hoàng thượng tín nhiệm đã biến thành Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường này trong kí ức Hứa thị lại không có một chút dấu vết nào.

Một người như vậy, bắt sống Lý Thường Hiển, giết chết Thẩm Xương Cát, lật án cho Khánh Vương.

Trong chốc lát, Từ Sĩ Nguyên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Triệu Linh và Bùi Khởi Đường cùng làm một việc.

Lật án cho Khánh Vương.

Triệu Linh lật án cho Khánh Vương, đó là vì, chỉ có như vậy Thế tử của Khánh Vương là Triệu Linh này mới có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người.

Vì sao Bùi Khởi Đường muốn lật án cho Khánh Vương? Bùi gia và Khánh Vương không có giao tình sâu nặng, Bùi Khởi Đường sao lại mạo hiểm, phí sức làm một việc lớn như vậy.

Vì sao việc hai người hoàn toàn khác nhau làm lại giống nhau như vậy.

Từ Sĩ Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ta phải gặp công tử." Ông ta phải đi gặp công tử.

Phụ tá ngạc nhiên, lão gia sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý: "Người làm như vậy, có sợ bị Cố gia nghi ngờ không."

Trong mắt Từ Sĩ Nguyên lộ ra sự vội vã, ông ta đã không lo được nhiều như thế, dù có mạo hiểm, hôm nay ông ta cũng phải gặp được công tử.

Từ Sĩ Nguyên thay áo của hạ nhân, dè dặt đi ra từ cửa sau, ra khỏi hẻm đổi một con ngựa, đi thẳng ra khỏi thành.

Tim của ông ta như sắp nhảy khỏi ngực.

Con đường này ông ta rất quen thuộc, vì nhiều năm trước, chính tay ông ta chôn cất A Tịnh ở đây.

Trong lòng ông ta lúc đó chỉ có thù hận.

Ông ta muốn báo thù cho A Tịnh, muốn báo thù tất cả mọi người, dù ông ta là con vợ lẽ nhỏ nhoi, ông ta cũng phải dốc hết toàn lực vì A Tịnh.

Từ Sĩ Nguyên xuống ngựa, từng bước đi tới trước một gò đất.

Trong hoang dã chỉ có thê lương và vắng lặng.

Nơi đây giống như mộ hoang, rất ít có người cúng tế, cũng rất ít người biết, trong ngôi mộ này chôn cất một cô nương thông minh và xinh đẹp nhường nào.

"Huynh trưởng."

Giọng nói từ sau lưng Từ Sĩ Nguyên truyền tới, Từ Sĩ Nguyên quay đầu lại.