Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 540: Xin thưởng




"Vương gia, người xuất cung đi!" Hai nội thị lên trước khuyên giải, "Người không đi, chúng nô tài chỉ có thể mời người ra ngoài, đây là ý chỉ của Thái hậu nương nương."

Ánh mắt nội thị lấp lánh. Vốn họ cho rằng Ninh Vương quỳ như vậy, rất nhanh Thái hậu sẽ bớt giận.

Ai ngờ lần này khác trước đây, Ninh Vương mỗi ngày tới cầu kiến, Thái hậu đều không thèm đếm xỉa. Trời đất băng giá, mấy ngày nay Ninh Vương đã chịu không ít khổ.

Nội thị lên trước đỡ Ninh Vương đứng lên, Ninh Vương vùng vẫy mấy cái: "Thả ta ra, ta muốn gặp mẫu thân."

Nội thị lại không dám trì hoãn, tay hai người hơi dùng lực kéo Ninh Vương đứng lên.

Ninh Vương bị đưa thẳng ra khỏi cửa cung, sau đó bị người ta cưỡng ép lên xe ngựa.

"Ta luôn quan sát," Trương Đồng bẩm báo Bùi Khởi Đường, "Không hề giống đang giả vờ, Ninh Vương vùng vẫy nửa ngày, đến giày cũng mất, dù sao cũng là Vương gia, gây chuyện thành như vậy, không sợ mất mặt sao?"

Cho nên Ninh Vương vẫn là kẻ ngốc, đây là cách nghĩ của Trương Đồng.

Bùi Khởi Đường hơi hơi cười, Ninh Vương có thể giả ngốc tới mức này cũng không dễ, may mà đối phó với kẻ ngốc, hắn vẫn còn cách khác.

Bùi Khởi Đường dặn dò Trương Đồng: "Mấy ngày nay chịu khó làm lính, sau khi Cấm vệ đổi trực, rất nhanh có thể một mình đảm đương."

Trương Đồng sờ sờ đầu: "Nghĩ cách không làm người mất mặt là được rồi."

Bùi Khởi Đường trở lại ngoài Cần Chính Điện, trời đã bắt đầu sáng, cung nhân thổi cung đăng trong tay, nội thị lên trước đón: "Bùi đại nhân, Hoàng thượng truyền ngài qua đó."

...

Trong Cần Chính Điện.

Giày vò một đêm, Hoàng đế trông có chút mệt mỏi, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Khởi Đường: "Tỉnh rượu rồi sao?"

Bùi Khởi Đường ép thấp giọng, cổ họng nghe hơi khàn khàn: "Tỉnh rồi ạ."

Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Còn nhớ đã nói gì với Trẫm không?"

Bùi Khởi Đường cúi thấp đầu: "Loáng thoáng nhớ đại khái," Nói tới đây dừng lại, "Điều vi thần nói cũng là sự thật, vụ án này làm không dễ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị tội."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Đã nhận vụ án thì đừng nghĩ lâm trận bỏ cuộc. Khánh Vương suy cho cùng là đệ đệ của Trẫm. Nếu thật sự có oan khuất, Trẫm không thể mặc kệ không lo..."

Bùi Khởi Đường nghe thấy lời này, muốn nói gì đó, lại há hốc mồm, cuối cùng không lên tiếng.

Hoàng đế nhíu mày: "Ngươi còn có lo lắng gì sao?"

"Vi thần không có," Bùi Khởi Đường khom người, "Vi thần chỉ nghĩ tới vụ án này không dễ, có kết quả như hiện giờ... vẫn là may mắn của Đại Tề, vi thần muốn mượn cơ hội này xin Hoàng thượng ân điển."

Hoàng đế nháy mắt: "Ân điển gì?"

Bùi Khởi Đường vén áo khoác, trịnh trọng quỳ xuống: "Xin Hoàng thượng ban hôn Cố Đại tiểu thư cho vi thần."

Nghe thấy lời này, Hoàng đế kinh ngạc.

Bùi gia vì việc này suýt chút bị tội, Bùi Khởi Đường lại còn dám nhắc lại chuyện cũ.

Hoàng đế đầy vẻ thất vọng, chỉ muốn lập tức đưa tay ra dạy dỗ Bùi Khởi Đường một trận: "Ngươi thật có triển vọng."

Ánh mắt Bùi Khởi Đường kiên định: "Vi thần sớm đã bẩm báo với trưởng bối trong nhà... trưởng bối cũng tới nhà xin cưới, chỉ là Cố gia luôn không đồng ý. Nếu là Hoàng thượng ban hôn, Cố gia cũng không dám làm trái, vi thần cũng có thể được như ước nguyện."

Cái chày gỗ này!

Trong thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, hắn lại kiên quyết một lòng với nàng ta.

Hoàng đế không biết nói thế nào với Bùi Khởi Đường mới được: "Vì một nữ tử, ngươi lại tốn không ít tâm tư, giờ lại tính kế cả với Trẫm."

Bùi Khởi Đường mím môi: "Vi thần chỉ là muốn lấy người vợ mình thích, cùng sống hạnh phúc qua ngày. Tính cách của vi thần lười biếng quen rồi, cũng chỉ có tính tình như Cố Đại tiểu thư mới có thể... trói buộc được vi thần."

Hoàng đế dở khóc dở cười, không ngờ Bùi Khởi Đường chỉ có chút bản lĩnh này. Như vậy cũng tốt, tránh phải có quá nhiều tính toán và tâm tư, Hoàng đế cầm tấu sớ trong tay vứt xuống.

Bùi Khởi Đường vô thức đưa tay ra cầm lấy.

Hoàng đế nói: "Nếu không làm tốt công việc, đừng nói ban hôn, ngươi chỉ có nước vào thẳng đại lao của Hoàng Thành Ti, mãi mãi đừng hòng ra khỏi đó nữa."

Bùi Khởi Đường cúi người nhận mệnh.

...

Từ Sĩ Nguyên không ngờ kết quả cuối cùng lại thế này.

Vất vả xây sân khấu, cuối cùng người xem kịch lại không phải họ, không chỉ vậy, lần này còn khiến bản thân ông ta thua thảm hại.

Là trùng hợp, hay là cố ý tính kế.

"Ngươi đang làm việc dưới tay ai?"

Diêm Trường Quý ngẩng đầu lên ánh mắt lướt qua mặt Từ Sĩ Nguyên, cắn chặt răng cúi thấp đầu nói: "Là... Từ nhị lão gia."

Lang trung Hình bộ lạnh lùng dặn dò: "Tiếp tục thẩm tra, cho tới khi hắn nói thật thì thôi," Nói rồi dừng lại, "Theo ta thấy, đây rõ ràng là việc tốt, Cố gia vẫn đang đợi để bồi thường bạc, sao đẩy tới đẩy lui cũng không ai chịu thừa nhận chứ?"

"Suy cho cùng là một món tiền lớn, thừa nhận rồi, còn phải nói rõ lai lịch của chỗ bạc này," Một Lang trung khác nói, "Ta nói có phải không Từ đại nhân? Nhưng cũng coi như đáng, chớp mắt đã kiếm được mười vạn lượng rồi."

Không biết là ai không nhịn được cười "phì" thành tiếng.

Lang trung Hình bộ vội ho một tiếng: "Bùi đại nhân vẫn đang đợi kết quả đó, vụ án của Triệu gia, Khánh Vương gia đã thẩm vấn xong, vụ án nhỏ này lại không có manh mối gì, chúng ta đều không hay ho đâu."

Lang trung Hình bộ vừa dứt lời, Từ Sĩ Nguyên lập tức cảm giác được mấy ánh mắt oán hận dồn lên người mình.

Giờ ông ta là đối tượng công kích của mọi người.

Đúng là buồn cười, ai mà ngờ được chứ.

Tội danh mưu phản của Khánh Vương đã được rửa sạch, còn ông ta lại rơi vào vụ án này, không thoát thân nổi.

"Từ đại nhân, hôm nay nói tới đây, ngài về từ từ suy nghĩ, rốt cuộc chuyện Diêm Trường Quý này là thế nào, có phải ngài đã quên điều gì rồi không."

Lang trung Hình bộ không để tâm vẫy vẫy tay: "Ngài phải nghĩ kỹ, đừng để chúng ta cứ vòng đi vòng lại mà không có kết quả."

Từ Sĩ Nguyên cúi người hành lễ với tất cả mọi người, sau đó quay người đi ra ngoài.

"Phi, cũng không xem xem mình là thứ gì."

"Quan lục phẩm nhỏ bé."

"Không, thanh quan lục phẩm."

"Ha ha ha, chuyện lạ có thật, thanh quan liêm khiết, lại có thể lấy được ra mấy chục vạn lượng bạc, ôi chao, rốt cuộc là làm thanh quan dễ quá mà."

Từ Sĩ Nguyên nắm chặt nắm đấm, ở Thái Nguyên nhiều năm như vậy, ông ta dè dặt đi từng bước không dám đi sai, mới có thanh danh hôm nay.

Bảo Diêm Trường Quý đi làm việc, ông ta cũng tính toán kỹ càng rồi, dù xảy ra sai sót cũng không có chứng cứ xác thực. Nhưng ông ta tính sót một điểm, ông ta chẳng qua chỉ là quan nhỏ không nhập dòng, một quan viên bất kì nào của Hình bộ cũng có thể làm nhục ông ta. Dù không có chứng cứ cũng có thể thẩm tra tiếp vụ án, cho tới khi ông ta hoặc Diêm Trường Quý không chống đỡ nổi thì thôi.

Mỗi ngày bị gọi tới nha môn xét hỏi, ông ta không làm nổi việc gì, không chỉ không làm nổi, còn phải nhẫn nhịn ánh mắt dị thường đó của tất cả mọi người.

"Chính là hắn, ra rồi..."

Từ Sĩ Nguyên nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, một quả cầu tuyết lạnh như băng lập tức rơi vào mặt ông ta, cầu tuyết vỡ tan, nước bùn bắn tứ tung.

Cát, đá, nhanh chóng bay tới, cùng rơi lên người ông ta.

Ông ta vô thức ôm lấy đầu.

"Đánh đi," Các bách tính hò hét, "Đánh tên... tham quan ô lại này..."