Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 516: Không được trọng dụng




Trong đại điện là tiếng la hét như xé tim rách phổi của Khuất Thừa Như.

Bùi Khởi Đường lạnh nhạt nói: “Khuất đại nhân không gặp người của Phương gia? Không đồng ý lật án cho người của Phương gia sao?”

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Khuất Thừa Như đột nhiên đỏ rực: “Người của Phương gia là tới tố cáo Cố Thế Hoành, bổn quan chỉ hứa sẽ sai người tra hỏi kĩ càng.”

Trên gương mặt anh tuấn mà cao quý của Bùi Khởi Đường, nổi lên nụ cười lạnh: “Khuất đại nhân là nói vụ án Phương gia đào mộ tổ của Cố gia? Cố gia đã rút đơn kiện, vụ án này đến huyện nha cũng không thèm đếm xỉa, Khuất đại nhân thân làm quan viên Đại Lý Tự, vai mang trọng trách, sao có thời gian đi hỏi những cái này?”

Khuất Thừa Như đột nhiên ngây ra đó.

Trên mặt Bùi Khởi Đường nổi lên ý cười: “Trong kinh này ai không biết, tổ tiên Phương gia bị liên lụy vì vụ án mưu phản, lần này là muốn mượn vụ án của Tào Ung để thay đổi số phận, không thì sao có thể cố tình tính kế Cố Thế Hoành? Giờ Cố Thế Hoành cáo bệnh ở nhà, Phương gia liền tìm tới Khuất đại nhân.”

Khuất Thừa Như vội nói: “Không có, vi thần không muốn lật án thay cho Phương gia, vi thần chỉ là cảm thấy Cố gia có mưu đồ khác.”

Bùi Khởi Đường dời mắt khỏi người Khuất Thừa Như: “Có câu Khuất đại nhân nói rất đúng, Phương gia không lật được án, Khuất đại nhân cũng không có bản lĩnh này, vì đen chính là đen, trắng chính là trắng, không ai có thể đổi trắng thay đen được.” Giọng nói rõ ràng mạnh mẽ khiến trong lòng mọi người sợ hãi.

“Đến Từ Ninh Cung đem ma ma của Phủ Ninh Vương tới đây,” Hoàng đế nói rồi nhìn về phía Khuất Thừa Như, “Ngươi đã nói không bày mưu cho ma ma đó hạ độc Ninh Vương, vậy thì đối chất với bà ta ngay trên đại điện...”

Ma ma của Phủ Ninh Vương?

Khuất Thừa Như cảm thấy ngực lạnh buốt, dường như cả người đã bị vũ khí sắc nhọn đâm xuyên, Ninh Vương bị hạ độc sao? Rốt cuộc là chuyện gì?

Vì sao ma ma của Phủ Ninh Vương lại nói là hắn gợi ý hạ độc.

Trong cung còn xảy ra chuyện gì ông ta không biết.

Ninh Vương, Ninh Vương...

Trước mắt Khuất Thừa Như tối sầm lại, bầu trời trên đầu dường như thoáng chốc sụp xuống, ép cho hắn thở không ra hơi, hắn đảo mắt lăn ra ngất xỉu.

“Kéo ra ngoài dội cho hắn tỉnh lại.” Hoàng đế giọng lạnh lẽo.

Đúng là phế vật.

Nếu Thẩm Xương Cát còn, hắn nhất định sai Thẩm Xương Cát cắt từng miếng thịt một trên người người này xuống, như vậy mới có thể giải nỗi hận trong lòng hắn.

Khuất Thừa Như bị lôi xuống, trong đại diện không còn người ngoài, Hoàng đế nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Ngươi chưa từng nghĩ lỡ thủ dụ này là thật, vậy vụ này này nên làm thế nào?”

Vẻ mặt Bùi Khởi Đường rất sáng sủa: “Làm theo luật pháp Đại Tề, dù là Thái hậu cũng không thể tha.”

Hoàng đế đứng lên: “Ngươi lại dám nói vậy.”

“Hoàng thượng,” Bùi Khởi Đường nói, “Việc này không thể xem thường, dù nói người Triệu gia lấy ra thủ dụ, cuối cùng lại là do Hoàng thượng quyết định xử lý thế nào, một khi xử lý không thỏa đáng, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích.”

Hoàng đế biết ý của Bùi Khởi Đường.

Hắn tùy tiện trị tội Thái hậu, khó tránh sẽ mang tiếng bạo quân.

Đầu tiên là giết đi hai đệ đệ của mình, sau đó chĩa mũi giáo vào mẹ ruột của mình.

Nếu Thái hậu nắm Triệu thị, hắn còn có lí do động thủ với Thái hậu. Giờ Triệu thị lại bình an vô sự được đưa về Cần Chính Điện, hắn không có bất cứ lí do gì nhắm vào Thái hậu.

Vụ án Khánh Vương đã qua lâu như vậy, trong tình huống này nhắc lại việc cũ, dù thủ dụ là thật, cũng sẽ khơi lên sự chất vấn.

Bùi Khởi Đường nói: “Cho nên thủ dụ này phải tra rõ, không thì hậu họa sẽ vô cùng, hôm nay Triệu gia có thể làm giả thủ dụ của Thái hậu nương nương, ngày mai có thể làm giả thủ dụ của Hoàng thượng, đại sự triều đình há có thể dung thứ cho trò đùa này.”

Bùi Khởi Đường nói rồi dừng lại: “Chi bằng Hoàng thượng đưa thủ dụ này cho Thái hậu nương nương xem, cũng coi như là làm theo trái tim người con của Hoàng thượng.”

Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống thủ dụ đó.

...

Trong Từ Ninh Cung.

Ninh Vương đã quỳ một canh giờ, ở chỗ cách hắn không xa chính là Thang ma ma toàn thân đầy máu.

Các cung nhân cụp mắt xuống, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ sẽ lại lần nữa đốt cháy cả Từ Ninh Cung. Thái hậu tức giận thật rồi, không thì sẽ không trừng phạt Ninh Vương như vậy.

“Thái hậu nương nương, Hoàng thượng mời người tới Cần Chính Điện,” Nội thị khom người nói, “Hoàng thượng truyền triệu Khuất đại nhân, muốn đem ma ma của Phủ Ninh Vương tới đối chất với Khuất đại nhân.”

Thái hậu nheo mắt, lần này động tác của Hoàng thượng đúng là rất nhanh: “Vậy thì đi thôi, mang theo cả Ninh Vương và người của Phủ Ninh Vương cùng tới Cần Chính Điện.”

Thái hậu đứng lên: “Lang Hoa cũng đi cùng Ai gia đi, bệnh của Ninh Vương là ngươi trị khỏi, Hoàng thượng có hỏi, ngươi chỉ cần trực tiếp bẩm báo.”

Lang Hoa đáp lại một tiếng, đi theo kiệu của Thái hậu tới Cần Chính Điện.

Bùi Khởi Đường đợi ở cửa nhìn thấy Thái hậu lập tức lên trước hành lễ.

“Đứng dậy đi, xem ra cơn giận của Hoàng thượng tan rồi,” Thái hậu trầm giọng nói, “Ngươi phải tự lo cho thân mình.”

Bùi Khởi Đường đỡ Thái hậu nương nương xuống kiệu, Trình nữ quan vội lên trước hầu Thái hậu cởi áo khoác, đi vào Cần Chính Điện.

Lang Hoa đang muốn đuổi theo, lại bị người ta kéo lấy tay áo, Lang Hoa quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường tươi cười, nghiêng người, thấp giọng nói: “Ta không có làm bừa, là Khuất Thừa Như quá vô dụng.”

Lang Hoa đỏ mặt, lập tức nghĩ tới lời bảo Hồ tiên sinh dặn dò Bùi Khởi Đường.

“Lang Hoa, nàng thỉnh thoảng cũng nhìn ta một cái, đừng để ta quá thiếu tự tin.”

Lang Hoa nhíu mày, đã là lúc nào rồi, Bùi Khởi Đường còn lằng nhằng ở đây, Lang Hoa sợ vướng víu với hắn quá nhiều bị cung nhân nhìn thấy, tay lật một cái nhéo cánh tay hắn, giận dữ nói: “Nghiêm túc chút.”

Bùi Khởi Đường thả lỏng tay, Lang Hoa nhướng mày, bước nhanh hai bước, đi theo sau Trình nữ quan.

Bùi Khởi Đường cười khổ, chỉ sợ vào cửa điện, Lang Hoa sẽ lạnh lùng nhìn hắn. Dù hắn biết chẳng qua là vì Lang Hoa ứng phó Hoàng thượng, tránh để Hoàng thượng nghi ngờ, trong lòng lại vẫn không thoải mái, cũng không biết khi nào, hắn và Lang Hoa mới có thể nắm tay đứng trước mặt mọi người.

Mọi người lần lượt đi vào Cần Chính Điện.

Thường An Khang đưa thủ dụ cho Thái hậu xem, Thái hậu cụp mắt đọc hai lần, sau đó lẳng lặng ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng định xử lý thế nào?”

Hoàng đế không nói chuyện mà nhìn về phía Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường lên trước nói: “Dù Hoàng thượng cho rằng thủ dụ này là giả, lại cũng phải có lời với văn võ toàn triều.”

Thái hậu từ từ lần phật châu trong tay: “Cũng khó trách Hoàng thượng sắp xếp như vậy. Đến Ai gia xem xong cũng phải cho rằng đây chính là Ai gia viết. Cho nên nhất định phải làm rõ, tránh để nó trở thành khúc mắc giữa hai mẹ con chúng ta.”

Nói tới đây, Thái hậu nhíu mày: “Chỉ là ai có thể phán đoán thủ dụ này thật giả?”

Chữ gần như giống hệt nhau như vậy, ai lại có thể phân biệt được rõ ràng.

Trên đại điện yên lặng giây lát.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường rơi trên người Lang Hoa: “Nếu là trước đây, có lẽ không có người như vậy, giờ lại khác rồi, Cố Đại tiểu thư chữa khỏi bệnh cho Tào Gia đại nhân. Ở Đại Tề, nếu nói phân biệt văn thư thật giả, chỉ e không ai có thể sánh kịp với hai vị đại nhân Tào Ung, Tào Gia.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường si mê nhìn Lang Hoa, Lang Hoa dịch nửa bước lùi tới sau lưng cung nhân.

Bùi Khởi Đường tiếp tục nói, “Cố Đại tiểu thư có lẽ đã rất rõ bản lĩnh của Tào Gia đại nhân.”

Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Lang Hoa.