Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 515: Phải lật huyết án




Đây chính là thủ dụ khi Khánh Vương mưu phản, Thái hậu từng viết cho Hoài Nam Vương.

Hoàng đế đặt thủ dụ xuống, nhìn về phía Khuất Thừa Như bên dưới.

Khuất Thừa Như hiển nhiên không biết việc này.

“Cho hắn xem xem.” Hoàng đế dặn dò Thường An Khang.

Lúc này Thường An Khang mới đưa thủ dụ qua, đặt tới trước mặt Khuất Thừa Như.

Khuất Thừa Như nhìn hai cái, chỉ cảm thấy máu trên người đột nhiên bị rút sạch, bên tai như sấm nổ, cả người ngây ra đó, gần như thở không ra hơi.

Mồ hôi lập tức thấm qua áo.

Người của Triệu gia lại cầm tới một tờ thủ dụ như vậy đối phó Thái hậu.

Hắn lại không biết chút nào về việc này, Châu Trực thẩm vấn Triệu gia như thế nào? Thủ dụ này là thật hay giả, hắn không có chút đầu mối nào.

Lúc này hắn giống như một kẻ ngốc.

“Khuất khanh,” Giọng nói bình tĩnh của Hoàng thượng truyền tới, “Ngươi cảm thấy vụ án này phải làm thế nào?”

Triệu gia lấy ra chứng cứ như vậy, là công hay tội? Nếu Hoàng thượng nhân cơ hội đối phó Từ Ninh Cung, Triệu gia sẽ trở thành công thần thật sự, vậy thì Triệu thị có thể được bảo đảm.

Tất cả đều thoát khỏi sự khống chế của họ.

Môi Khuất Thừa Như run run: “Hoàng thượng, vụ án quan trọng như vậy, vẫn phải thẩm vấn kỹ càng mới được.”

Hoàng đế nói: “Có vẻ như Khuất khanh cũng là mới biết thủ dụ này. Khuất khanh là vì công vụ bận rộn không có thời gian lo tới thẩm án, hay là bận kiếm lợi từ trong vụ án này?”

Giọng nói của Hoàng đế lạnh nhạt truyền tới, lại như sấm sét giữa trời quang.

Khuất Thừa Như há hốc mồm, không cầm được rùng mình.

Hoàng đế nói tiếp: “Triệu gia nhờ ngươi giúp hạ độc Ninh Vương, để Triệu thị nhân cơ hội rời khỏi Từ Ninh Cung, chuyện lớn như vậy, Triệu gia cho ngươi bao nhiêu tiền?”

“Vi thần oan uổng,” Khuất Thừa Như lập tức quỳ xuống, nhất định là có người cố ý hãm hại hắn, có thể là ai? Bùi Khởi Đường hay là Triệu gia? “Vi thần không làm việc cho Triệu gia, vi thần một lòng trung thành với triều đình, mấy ngày nay vi thần luôn thẩm vấn người của Triệu gia, chưa từng có chút chậm trễ... Nếu vi thần có cấu kết với Triệu gia, sao có thể không biết thủ dụ này của Triệu gia, Hoàng thượng có thể truyền người của Triệu gia đối chất với vi thần.”

Hoàng đế cười: “Nếu người của Triệu gia thừa nhận mua chuộc ngươi, Trẫm sao có thể che chở cho họ.” Giờ hắn đã có thể đoán được âm mưu của Triệu gia. Ninh Vương xảy ra chuyện, Thái hậu sẽ trừng trị Triệu thị, Triệu thị xin hắn giúp, như vậy hắn hoàn toàn đối lập với Thái hậu. Triệu gia lại lấy ra thủ dụ của Thái hậu khi Khánh Vương mưu phản.

Hắn nhất định phải lấy việc này khống chế Thái hậu.

Hắn hoàn toàn bị Triệu gia dắt mũi đi. Dù hắn muốn thoát khỏi Thái hậu, nhưng cũng không thích bị người ta xoay như kẻ ngốc. Nếu tộc Triệu thị một lòng hiếu trung với hắn, vì sao không sớm lấy ra thủ dụ này, lại phải đợi tới ngày hôm nay.

Khuất Thừa Như mở miệng muốn biện hộ cho mình,hắn ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt Hoàng thượng, toàn thân hắn đột nhiên lạnh như băng: “Hoàng thượng, vi thần bị oan...”

Khuất Thừa Như vừa dứt lời, nội thị bên cạnh lên trước nói: “Vừa nãy khi nô tài tới nha môn truyền triệu Khuất đại nhân, đã gặp Bùi Khởi Đường Bùi đại nhân, Bùi đại nhân nói Khuất đại nhân nhận hối lộ của Phương gia... hối lộ là một toa thuốc. Bùi đại nhân bảo nô tài bẩm báo Hoàng thượng, toa thuốc này không thể xem thường, xin Hoàng thượng truyền triệu ngài ấy, ngài ấy sẽ bẩm báo kỹ càng với Hoàng thượng.”

Hoàng đế nhíu mày, toa thuốc? Đây lại là chuyện gì?

Nội thị nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, hiện giờ Bùi đại nhân đang đợi chỉ ở ngoài cung.”

Ánh mắt Hoàng đế sáng lên, Bùi Khởi Đường công nhiên kháng chỉ, hắn vốn muốn dạy cho Bùi Khởi Đường một bài học, nhưng giờ lại không thể không dùng lại Bùi Khởi Đường.

“Truyền Bùi Khởi Đường tiến cung,” Hoàng đế dừng một lát, “Bảo Lưu Tướng, Bùi Tư Thông ở phòng trực chờ.”

Nội thị đáp lại một tiếng.

Trên điện, mặt Khuất Thừa Như ủ rũ.

...

Bùi Khởi Đường đứng ở cửa cung.

“Thiếu gia,” Bùi Tiền tới nói, “Hồ tiên sinh đã ra khỏi cung, Hồ tiên sinh nói, chỗ Cố Đại tiểu thư tất cả bình an, xin người yên tâm. Cố Đại tiểu thư cũng có lời cho thiếu gia, bảo thiếu gia đừng quá sốt ruột, cứ từ từ làm.”

Trong lòng Bùi Khởi Đường ấm áp.

Chỉ có Lang Hoa mới biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Năm đó phụ thân chính là vì những thư tín qua lại với Tây Hạ đó mới bị luận tội, giờ Triệu gia lại trò cũ diễn lại muốn lấy cái này đối phó Thái hậu.

Lần này, hắn không chỉ không thể để Triệu gia như ý, hơn nữa còn phải mượn cơ hội này lật án cho Phủ Khánh Vương.

Nội thị đi tới nói: “Bùi đại nhân, Hoàng thượng truyền ngài tới Cần Chính Điện.”

Bùi Khởi Đường đi theo nội thị vào trong cung.

Trong cung trông yên tĩnh hơn thường ngày, nội thị dè dặt đẩy cửa lớn của Cần Chính Điện ra, Bùi Khởi Đường bước vào.

Hoàng đế ngồi trên ngự toạ đang lật xem tấu sớ trong tay, Khuất Thừa Như quỳ trên đất, giống như một con mồi bị bắn gãy cánh, đã bị chết trong lồng, co rúm lại đó run rẩy.

“Hoàng thượng.” Bùi Khởi Đường lên trước hành lễ.

Hoàng đế không hỏi thăm việc toa thuốc, quay đầu nhìn Thường An Khang một cái, Thường An Khang hiểu ý, lập tức trình chiếu thư cho Bùi Khởi Đường xem.

Nhìn thấy nội dung chiếu thư, sắc mặt Bùi Khởi Đường khẽ đổi.

Hoàng đế lạnh nhạt hỏi: “Bùi khanh cho rằng việc này nên xử lý thế nào?”

Bùi Khởi Đường rất nhanh trở lại bình thường: “Vi thần muốn biết, chiếu thư này từ đâu mà có?”

Hoàng đế nói: “Là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, người của Triệu gia trình cho Trẫm.”

“Nếu là vậy, chiếu thư này nhất định là giả,” Giọng nói Bùi Khởi Đường trong trẻo, “Người của Triệu gia để có thể thoát tội, không tiếc ly gián quan hệ mẹ con giữa Thái hậu và Hoàng thượng, chỉ dựa vào cái này đã có thể giết rồi.”

Hoàng đế ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Bùi Khởi Đường: “Ngươi sao biết chiếu thư này nhất định là giả.”

“Hoàng thượng,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường hừng hực, trong mắt đột nhiên lộ ra sự già dặn, “Mấy ngày nay Triệu gia dùng mọi thủ đoạn, đút lót khắp nơi, mua chuộc ngục tốt truyền tin, thậm chí đút lót quan viên Đại Lý Tự, Hình bộ, không từ thủ đoạn nào.”

“Không chỉ là chiếu thư Hoàng thượng nhìn thấy này, giờ trên phố đang lưu truyền một toa thuốc cũng là lộ ra từ tay người của Triệu gia,” Bùi Khởi Đường lạnh nhạt nhìn Khuất Thừa Như quỳ trên đất một cái, “Đã bán tới một nghìn lượng bạc.”

Nghe thấy hai chữ toa thuốc, Khuất Thừa Như lập tức ngẩng đầu lên.

Bùi Khởi Đường nói: “Vi thần chính là vì toa thuốc này tới tìm Khuất đại nhân.”

Hoàng đế nghe tới đây, nheo mắt lại: “Là toa thuốc gì?”

Bùi Khởi Đường lấy ra từ trong tay áo một phần đưa cho nội thị: “Nghe nói là dược hoàn kéo dài tuổi thọ do Triệu Tông Thúc và đạo sĩ bào chế.”

Nghe tới đây sắc mặt Hoàng đế hơi đổi, lập tức cầm toa thuốc trong tay nội thị xem kĩ càng, dược liệu ghi chép bên trên toa thuốc hắn rõ hơn ai hết.

Đây là Ngũ Thạch Tán.

Bùi Khởi Đường nói: “Sau khi người của Triệu gia vào đại lao, tài sản của tộc Triệu thị đều bị niêm phong. Triệu gia là dùng toa thuốc này đổi lấy ngân lượng, đút lót khắp nơi, mới có thể có cục diện hiện giờ. Sau khi vi thần biết được, thấy vô cùng kì lạ, người của Triệu gia trắng trợn làm vậy, Khuất đại nhân lại không bẩm báo triều đình, cũng không ra tay ngăn cản... Giờ xem ra Khuất đại nhân sớm đã bị Triệu gia mua chuộc.”

“Ngươi vu khống...” Khuất Thừa Như quỳ trên đất hét to lên.