Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 507: Đưa tới cửa




Thái Hậu ngạc nhiên nhìn Thái phi: “Lời ngươi nói là ý gì?”

Thái phi kéo lấy cánh tay đang run lên vì tức giận của Thái hậu.

“Thái hậu nương nương, người nghĩ xem việc xảy ra gần đây, có cảm thấy rất kì lạ không,” Thái phi nói rồi dừng lại, “Nếu đây là bình thường, thần thiếp sẽ không ngăn cản người, nhưng giờ thì khác. Liên tiếp xảy ra chuyện, lần nào cũng đều có liên quan tới Từ Ninh Cung. Hơn nữa khi đứa trẻ đó rời Từ Ninh Cung có dặn dò thần thiếp, nếu bên cạnh Thái hậu nương nương có đại sự gì xảy ra, bảo thần thiếp khuyên Thái hậu nương nương, đừng xúc động nhất thời bị người ta lợi dụng.”

Thái hậu nghe thấy lời này mắt liền sáng lên: “Ngươi nói là Lang Hoa? Lang Hoa nói như vậy?”

Thái phi gật gật đầu: “Hai ngày này Bùi gia, Cố gia liên tiếp xảy ra chuyện, Hoàng thượng cho rằng là Thái hậu đứng giữa gây khó dễ, lợi dụng hai nhà Bùi, Cố đối phó Triệu gia. Bên ngoài càng đồn thổi Thái hậu nương nương muốn lật án cho Khánh Vương gia. Cố gia vì vậy phải về Trấn Giang lánh nạn, Bùi Khởi Đường cũng mang tội danh lấy việc công mưu lợi riêng... Đột nhiên liền xuất hiện một Khuất Thừa Như tiếp nhận vụ án, giờ Triệu gia đều bắt đầu rục rịch, tiếp theo Từ Ninh Cung liền xảy ra chuyện, tất cả việc này đều quá trùng hợp.”

“Ai có thể có năng lực khuấy đảo vụ án vốn đã chắc như đinh đóng cột như vậy,” Thái phi nói rồi dừng lại, “Giờ tất cả việc này đều như đang đi trên lưỡi đao, hễ không cẩn thận sẽ thấy máu, người vẫn nên suy nghĩ cho kỹ, rồi mới quyết định.”

Thái hậu nghe Thái phi nói, ánh mắt dần trầm xuống.

...

Khuất Thừa Như có chút không chống đỡ nổi nữa.

Người của Triệu gia thoáng chốc trở nên vô cùng cố chấp, ngoài la hét kêu oan, hỏi tới cái khác đều nói không biết.

Hoàng thượng vẫn đợi kết quả vụ án, cả người hắn lại giống như bị đẩy tới vách núi, tiến lui không được.

“Đại nhân,” Tùy tùng bước tới nói, “Cửa nha môn có vài người tới, nói là có án tình quan trọng bẩm báo đại nhân.”

Án tình quan trọng? Khuất Thừa Như nhíu mày, là có liên quan tới vụ án của Triệu gia sao?

Khuất Thừa Như nói: “Bảo quan viên của Hình bộ, Đại Lý Tự qua đó hỏi.” Hắn đã không có thời gian đi lo những việc lặt vặt này nữa.

Tùy tòng ép thấp giọng: “Đại nhân, người đó nói nhất định phải bẩm báo với người. Họ còn nói, họ là người của Phương gia, việc của Cố Thế Hoành Đô Tri Hoàng Thành Ti trước đây, họ rõ hơn ai hết.”

Phương gia! Mắt Khuất Thừa Như sáng lên, chính là Phương gia gây chuyện với Cố gia đó, lẽ nào Phương gia thật sự biết một chút nội tình?

Giờ có thật hay không cũng phải thử mới biết.

“Đưa người của Phương gia vào đây.” Khuất Thừa Như vừa nói vừa đi ra ngoài, lỡ vì vậy mà vụ án có tiến triển, thì chẳng phải là chuyện tốt sao.

Khuất Thừa Như đi vào phòng trực vừa uống hớp trà thì Phương đại lão gia liền đi vào.

Nhìn thấy Khuất Thừa Như, nước mắt của Phương đại lão gia chực rơi xuống.

“Thanh thiên đại lão gia,” Phương đại lão gia lập tức gào lên, “Cuối cùng cũng tìm đúng nha môn rồi.”

Lời này nói ra có hơi chua xót, Khuất Thừa Như nhíu mày, nhưng nhanh chóng lại cảm thấy vui mừng.

Ai cũng thích được người khác cung kính tâng bốc, đặc biệt là vụ án hắn tiếp nhận từ tay Bùi Khởi Đường này, rất nhiều người đều bàn ra tán vào. Rõ ràng hắn dùng rất nhiều tâm lực, kết quả thu được lại rất ít ỏi, còn có rất nhiều người đang đứng ở bên cạnh chê cười hắn.

Nếu không phải vì công tử, thì sao hắn phải nhẫn nhịn như vậy?

“Có nội tình gì?” Khuất Thừa Như lập tức hỏi, “Ngươi phải nói tỉ mỉ ra, nếu có giúp ích cho vụ án, khi kết án, ta nhất định xin triều đình ban thưởng cho ngươi, nếu nói dối...”

Không đợi Khuất Thừa Như nói xong, Phương đại lão gia vội nói: “Thảo dân bảo đảm câu nào cũng đều là thật.” Nói rồi lấy ra từ trong tay áo một tờ giấy, nhanh chóng đưa tới tay Khuất Thừa Như.

“Khuất đại nhân, cái này... thảo dân đã viết, lát nữa người xem kĩ.”

Phương đại lão gia vừa dứt lời, Khuất Thừa Như đã muốn mở giấy ra, Phương đại lão gia lập tức ấn tay Khuất Thừa Như.

“Khuất đại nhân...” Phương đại lão gia nhìn trái nhìn phải, “Đây là thảo dân mạo hiểm viết ra... cả nhà thảo dân thật sự oan khuất, vốn là vào kinh kêu oan, lại vì không có đút lót Cố Thế Hoành, không chỉ không thể giải oan cho tiên tổ, trái lại gặp họa ngục tù. Nghe nói việc này đều có liên quan tới Cố gia và Bùi gia, Phương gia chúng ta chẳng qua chỉ là thảo dân nhỏ bé, đâu có phải đối thủ của tân quý đương triều.”

Phương đại lão gia nói xong vái lạy: “Xin Khuất đại nhân phân xử cho Phương gia chúng ta.”

Khuất Thừa Như nói: “Mau đứng lên, vụ án rốt cuộc thế nào, còn phải tra hỏi rõ ràng.” Hắn không khỏi suy nghĩ, vụ án của Phương gia đã kết thúc rồi, dường như Cố gia cũng không làm gì Phương gia, sao lại nói là kêu oan? Lẽ nào là có lời gì người của Phương gia không thể nói thẳng ra sao.

Khuất Thừa Như cúi đầu nhìn dòng chữ, còn chưa nhìn rõ, Phương đại lão gia đã nói: “Khuất đại nhân, thảo dân cáo lui trước.”

Có vài người sợ gây ra chuyện, chỉ dám tố cáo sau lưng, không dám lộ diện trước mặt người khác, có lẽ Phương gia ở trong đại lao bị dọa sợ rồi, cho nên mới cẩn thận như vậy.

Khuất Thừa Như gật gật đầu, Phương đại lão gia lập tức bị đưa ra ngoài.

Trong phòng không có người ngoài, Khuất Thừa Như cũng từ từ mở tờ giấy trong tay ra, nhìn kĩ càng.

Nhìn rõ chữ trên tờ giấy, Khuất Thừa Như lại không kìm được nhíu mày.

Đây là một toa thuốc, dù hắn cũng từng xem sách dược lý, lại chỉ hiểu một chút ít, không hề nhìn ra đây là toa thuốc chữa trị bệnh gì.

Phương gia là có ý gì? Rốt cuộc đang giở trò bí hiểm gì với hắn?

Nhìn người của Phương gia đi ra khỏi nha môn, lão Nhạc trong góc lập tức dặn dò người bên cạnh: “Mau đi bẩm báo Cố Đại tiểu thư, cứ nói Phương đại lão gia đã gặp Khuất Thừa Như.”

...

Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu đang suy nghĩ lời của Thái phi.

Thái phi nhẹ giọng nói: “Thái Y Viện đã không có cách, chi bằng truyền Lang Hoa tiến cung.”

Có lẽ Lang Hoa có thể khám ra rốt cuộc Ninh Vương bị làm sao.

Thái hậu gật gật đầu nhìn về phía Trình nữ quan: “Truyền Cố Lang Hoa tiến cung, mau đi.”

Trình nữ quan không dám chậm trễ, lập tức lui xuống sắp xếp.

Bị Thái phi chặn lại như vậy, lửa giận trong lòng Thái hậu đã dập tắt không ít, nếu Triệu thị sinh non trong Từ Ninh Cung, bà ấy mãi mãi không thể thoát khỏi bêu danh sát hại hoàng tự.

Thái hậu biết những lời đó của Thái phi rất có lý, càng là lúc then chốt, càng không thể xúc động.

Thái phi nói: “Nếu Triệu thị hạ độc, nhất định sẽ nhìn ra dấu vết.” Đây chính là thứ Thái phi lo lắng, rất nhiều chuyện trông là như vậy, tra xét kĩ lại không có chứng cứ rõ ràng, đến lúc làm lớn chuyện tới trước mặt Hoàng thượng, Thái hậu phải giao phó thế nào?

Nếu Hoàng thượng nhân cơ hội này đối phó với Từ Ninh Cung... Vậy thì đúng là sẽ xảy ra đại loạn, suy cho cùng lập trường của Từ Ninh Cung và Cần Chính Điện khác nhau.

“Vậy thì đợi một lát,” Thái hậu rủ mắt xuống, “Đợi người của Cố gia tới chẩn mạch, lúc đó Hoàng thượng có lẽ cũng nghe được tin vội tới Từ Ninh Cung. Sự thật rốt cuộc thế nào, phân rõ trước mặt Hoàng thượng, tránh để có người nói, Ai gia tìm cớ trừng trị Triệu thị.”

Thái phi nghe thấy lời này mới thở phào, chỉ cần Thái hậu bình tĩnh lại, chuyện phía sau dễ làm hơn nhiều rồi.

“Thái hậu nương nương, Hoàng Viện Sử Thái Y Viện tới rồi.” Nội thị lên trước bẩm báo.

“Bảo hắn vào chẩn mạch cho Ninh Vương.” Thái hậu chậm rãi xoay phật châu trong tay, giờ cũng chỉ có phật pháp mới có thể khiến bà ấy tạm thời bình tĩnh lại.