Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 506: Gió tanh mưa máu




Trong đôi mắt như tro tàn của Triệu thị đột nhiên cháy lên hi vọng: “Ca ca sao có thể làm được? Không phải ca ca đã vào đại lao sao, huynh ấy... Những người đó sao có thể tha cho huynh ấy, chúng ta còn có cách gì?”

Cung nhân thấp giọng nói: “Đại lão gia cũng không nói, chỉ bảo nô tì nói cho người, cố chống đỡ thêm một thời gian, Hoàng thượng nhất định sẽ mở lối thoát cho Triệu gia.”

Tay của Triệu thị run rẩy, cả người không biết lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng đứng lên, chỉ cần ca ca có thể đưa lời vào, chính là đã nghĩ được cách.

Cung nhân nói tiếp: “Mấy ngày này, nương nương không được dùng bất cứ thuốc gì, Từ Ninh Cung đưa cơm tới, chỉ cần uống cháo ăn cơm, tuyệt đối không được uống canh.”

Triệu thị liên tục gật đầu, những điều này bà ta biết, những thứ nặng mùi đó bà ta dứt khoát không ăn, sợ là bên trong bị người ta bỏ thuốc, cháo và cơm thì khác, có gì kì lạ nếm thử là có thể nhận ra. Bà ta ở trong cung nhiều năm như vậy, những việc này đều hiểu cả.

Giờ bà ta chỉ cần làm theo lời ca ca nói, đợi thêm một chút, tiếp tục chống đỡ nhất định sẽ có cơ hội chuyển biến.

“Thái hậu có lệnh, truyền Triệu thị tới hỏi chuyện.”

Giọng nói của nội thị vang lên, gián đoạn suy nghĩ của Triệu thị. Triệu thị đột nhiên rùng mình, quay đầu nhìn về phía cung nhân truyền lời, cung nhân cũng mở trừng mắt kinh ngạc, rõ ràng sự thay đổi đột ngột này, không phải do Triệu gia sắp xếp.

Giọng nói Triệu thị khàn khàn: “Có phải… Thái hậu đã biết rồi không?” Lẽ nào kế hoạch của Triệu gia đã bị Thái hậu phát giác?

Cung nhân vội vàng lắc đầu: “Khi nô tì tới, cố ý nhân lúc bảo vệ ở cửa đổi ca, dù có bị phát hiện, cũng nên bắt nô tì, sao lại...”

Môi Triệu thị run run, ca ca bảo bà ta chống đỡ thêm hai ngày, chỉ sợ bà ta không đợi được tới lúc đó rồi.

Đang lúc suy nghĩ, nội thị đã vào, nhìn thấy Triệu thị và cung nhân lập tức nhíu mày, tức giận quát thị vệ: “Các ngươi canh gác thế nào đây? Không phải Thái hậu đã nói rồi sao? Không ai được phép lại gần phòng nhốt Triệu thị.”

Mặt thị vệ chợt cắt không còn giọt máu.

Nội thị nói tiếp: “Còn ngây ra đó làm gì? Đưa hết đi gặp Thái hậu nương nương.”

Triệu thị không kịp mặc áo khoác, liền bị nội thị xách lên đi thẳng tới phòng bên.

Gió lạnh thấu xương khiến Triệu thị run lẩy bẩy. Từ sau khi hành cung xảy ra chuyện, bà ta từ một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ biến thành tù nhân hạ cấp, không còn chút tôn nghiêm nào nữa. Nếu bà ta không mang thai, bà ta thà chết ở đó, cũng không để người ta lăng nhục như vậy. Nhưng giờ bà ta phải vì con mà sống tiếp.

Triệu thị bị người ta lôi vào điện, vứt ra đất, bà ta vô thức ôm lấy bụng, sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên.

Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, trong ánh mắt tăng thêm rất nhiều sự ác liệt và lạnh lẽo, đang lạnh lùng nhìn bà ta.

“Thái hậu nương nương,” Triệu thị dập đầu xuống đất, “Trong bụng thần thiếp là tôn nhi của người, xin người mở cho một lối thoát, chỉ cần đợi tới khi thần thiếp sinh con xong, thần thiếp để mặc Thái hậu nương nương xử trí.”

“Ngươi nghĩ như vậy thật sao?” Thái hậu như muốn nhìn xuyên qua cả người Triệu thị, “Không phải ngươi muốn nhân lúc Từ Ninh Cung hỗn loạn, thừa cơ chạy tới chỗ Hoàng thượng, xin Hoàng thượng che chở chứ?”

Nhân lúc hỗn loạn?

Triệu thị ngỡ ngàng, Từ Ninh Cung đã xảy ra chuyện gì? Bà ta phải nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn thế nào?

“Thái hậu nương nương, thần thiếp không hiểu...”

“Không hiểu?” Thái hậu nhìn về phía cung nhân bên cạnh Triệu thị.

Cung nhân run cầm cập, lại vẫn cắn chặt răng không chịu nói gì.

“Đưa nó xuống thẩm vấn, nhất định phải hỏi ra sự thật.” Trình nữ quan đã nhanh nhẹn dặn dò.

Trình nữ quan nói dứt lời, lập tức lên trước khuyên nhủ Triệu thị: “Nếu không phải Thái hậu nương nương mở cho một lối thoát, ngươi cho rằng hai mẹ con các ngươi có thể bình an vô sự tới giờ sao? Đây đều là ân đức của Thái hậu nương nương, giờ tới bước này rồi, ngươi nên nói thật đi. Nếu Ninh Vương có chút sơ sảy nào, dù Hoàng thượng muốn bảo vệ ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không thể sống mà rời khỏi đại điện này, càng đừng nói tới đứa bé trong bụng ngươi.”

Ninh Vương?

Bên tai Triệu thị vang lên tiếng ong ong, Ninh Vương sao rồi thì có quan hệ gì với bà ta?

Triệu thị há hốc mồm, hồi lâu mới hoàn hồn: “Thần thiếp thật sự không biết, Ninh Vương gia...làm sao? Thần thiếp bị nhốt ở điện bên chưa từng gặp Ninh Vương gia.”

“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ,” Thái hậu nói, “Ngươi cho rằng ngươi mang thai, Ai gia không làm gì được ngươi sao? Trong bụng ngươi là cốt nhục của ngươi, Ninh Vương cũng là cốt nhục của Ai gia, ngươi bảo vệ con của ngươi thế nào, Ai gia cũng thế. Nếu Ninh Vương có bề gì, Ai gia sẽ bắt ngươi lấy mạng đền mạng.”

Triệu thị kinh hãi mở to mắt, không phải Thái hậu đang dọa bà ta, Thái hậu nói đều là sự thật, nhưng bà ta thật sự không biết Ninh Vương đã xảy ra chuyện gì.

Cả người Triệu thị gần như tê liệt trên đất.

“Thái hậu nương nương, việc này thật sự không liên quan tới thần thiếp,” Cảm xúc tuyệt vọng từ từ nhấn chìm Triệu thị, bà ta gần như thở không ra hơi, nhưng vì đứa con, bà ta phải dốc sức tranh luận, “Ca ca của thần thiếp cũng bảo người truyền lời, chỉ dặn thần thiếp kiên trì hai ngày, Triệu gia nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục Hoàng thượng mở cho lối thoát, không có gì khác nữa. Thần thiếp bị nhốt trong đại điện, sợ là ngày nào đó sẽ bị xử lý, không thể chịu đựng dù chỉ một ngày, đâu còn dám nghĩ cái khác. Thái hậu nương nương, người nói đúng, người hiểu tâm tư của người làm mẹ nhất, việc tới bước này, thần thiếp thật sự không có cầu xin gì khác, chỉ muốn sinh con ra.”

Triệu thị khóc lóc bi thương, giống như lá cây đầu cành run rẩy trong gió vào ngày đông lạnh giá.

Thái hậu nghĩ tới bộ dạng của Ninh Vương, lại không chút động lòng, dặn dò Trình nữ quan: “Lôi Triệu thị xuống thẩm vấn...”

Triệu thị ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nét mặt tuyệt vọng.

Trình nữ quan muốn khuyên Thái hậu lại muốn nói rồi thôi, chỉ đành dặn dò nội thị kéo Triệu thị xuống.

“Đợi một chút,” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Thái phi, “Nhốt Triệu thị lại đã, Bổn cung có lời muốn nói với Thái hậu nương nương.”

Nội thị nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu nghiêm mặt không nói một lời.

“Thái hậu nương nương,” Thái phi ngữ khí trịnh trọng, “Chúng ta nói đôi câu, rồi người xử lý những người này.”

Thái phi là người thận trọng, khi còn trẻ đã ở bên cạnh Thái hậu giúp xử lý sự vụ trong cung. Sau khi Huệ Vương, Khánh Vương chết, cũng may có Thái phi ở bên cạnh Thái hậu khuyên bảo, Thái hậu mới có thể vượt qua. Thái phi không dễ dàng ra mặt, giờ đứng ở đây, là có lời quan trọng muốn nói.

Thái hậu cuối cùng gật gật đầu.

Thái phi nói: “Thần thiếp cùng Thái hậu nương nương đi xem Ninh Vương đi!”

Nói rồi hai người vào nội thất.

Ninh Vương vẫn hôn mê trên giường, không có chút thay đổi gì so với vừa nãy, Thái y đã châm cứu, lại không thấy chút khởi sắc.

Thái phi thấy vậy nói: “Thế này là thế nào, tối qua còn đang khỏe mạnh, hôm nay sao lại...” Cũng khó trách Thái hậu nhìn thấy liền mất kiểm soát, đổi lại là bà ấy có thể cũng sẽ như vậy.

Nhưng giờ bà ấy không thể nghĩ như thế, bà ấy phải nhắc nhở Thái hậu, tránh để Thái hậu làm ra việc hối hận sau này.

“Thái hậu nương nương,” Thái phi quay người, “Người thật sự muốn bắt chước Tiên hoàng, giết tất cả cung nhân theo hầu sao? Người đã chuẩn bị trở mặt với Hoàng thượng, gánh tội danh giết hại Hoàng tử rồi sao?”

Thái phi nói rồi thở dài: “Trong cung này lại phải máu đổ thành sông rồi ư? Nếu tất cả điều này không phải Triệu thị gây ra, mà là có người khác mưu tính, vậy thì việc hôm nay người làm suy cho cùng là đúng hay sai?”