Danh Môn

Chương 181: Gió lửa trên Ô Sao Lĩnh (b)




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 178: Gió lửa trên Ô Sao Lĩnh (b)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Bên ngoài xưởng có hơn mười chiếc xe ngựa, từng giỏ từng giỏ mũi tên được đưa lên xe ngựa, xe ngựa liền lập tức đưa chúng tới một xưởng cung nỏ khác để gắn đuôi vào mũi tên.

“ Mỗi ngày có thể làm được bao nhiêu mũi tên?”

Trương Hoán hỏi một quan viên trẻ tuổi, người này là một trong hơn mười sĩ tử đầu tiên đến Vũ Uy, hiện tại hắn đảm nhiệm chức vụ Nhâm Tòng quân Tây Lương, phụ trách giám thị và quản lý việc chế tác cung tiễn. Sau mấy tháng tôi luyện trong quân đội, da dẻ của bọn họ ban đầu trắng nõn hiện giờ đều trở nên ngăm đen thô ráp, khí chất thư sinh trên người cũng dần dần bị tẩy sạch, toàn thân lộ ra một loại khí thế tự tin cùng quyết đoán đặc biệt của quân nhân.

“ Bẩm đô đốc, mỗi ngày trung bình có thể chế tác được khoảng một vạn mũi tên?”

Trương Hoán gật nhẹ đầu, lại hứng thú hỏi thêm:

“ Vậy ngươi làm sao để quản lý. Ý ta là ngươi làm thế nào để tính tiền công cho bọn họ cũng như phòng ngừa việc mất trộm sản phẩm.”

“ Thuộc hạ kêu thợ rèn khi làm từng mũi tên đều tự khắc tên mình lên, sau đó làm cho mỗi người bọn họ một cái giỏ bằng trúc, như vậy có thể theo từng số lượng mà tính tiền, đồng thời lại có thể căn cứ vào danh tự mỗi mũi tên để truy cứu trách nhiệm từng người.”

Trương Hoán cười cười, tiện tay nhặt một mũi tên lên, đưa tới gần xem, đây là một mũi tên dài có thể xuyên thấu giáp, trên đầu lăng có rãnh máu, mài vô cùng sắc bén. Trên rãnh lăng lại có hai chữ nho nhỏ: Tào Nhị, đây là tên thợ rèn.

“ Rất tốt! Ngươi làm rất tốt!”

Trương Hoán khen ngợi vỗ vỗ vai quan viên trẻ tuổi:



“ Cung nỏ bên kia thì sao?”

“ Hồi bẩm đô đốc, bên đó tình huống cũng rất tốt, mỗi ngày có thể làm ra một ngàn nỏ, nhưng thuộc hạ đang nghiên cứu làm nỏ bắn liên tục, hiện tại đã có một loại dùng một nỏ có thể bắn được mười tên gọi là Gia Cát Nỗ, nhưng liệu có nỏ nào có thể bắn được một trăm mũi tên hay không? Nếu có thể đặt nỏ này trên chiến xa, đây có thể là vũ khí vô cùng lợi hại để chống kỵ binh, thậm chí có thể bôi thêm một ít độc dược, hoặc có thể dùng thuốc nổ để đối phó với chiến mã không? Thuộc hạ vẫn đang suy nghĩ?”

Trương Hoán nghiêm túc nghe, đồng thời cúi đầu suy tư, chờ hắn nói xong, Trương Hoán liền hỏi:

“ Ngươi tên là gì? Người ở đâu?”

“ Thuộc hạ tên là Tống Tề, người Trường An.”


Trương Hoán mỉm cười, lập tức cùng hắn đi thị sát việc hành quân Ti Mã La Nghiễm của quân Tây Lương:

“ Ta vẫn luôn lo lắng việc lập một đội quân Giới Thự. Hiện tại có thể chính thức thành lập.”

Hắn lấy một ngón tay chỉ vào người thanh niên Tống Tề nói:

“ Người này chính là người đảm nhiệm chức đứng đầu trong đội quân Giới Thự.”

Từ xưởng đi ra, bầu trời đã tối đen, Trương Hoán cùng vài chục hộ vệ đi dọc theo đường cái chuẩn bị hướng về phủ đô đốc, hiện tại đội quân Tây Lương đang dần dần đi vào quỹ đạo. Vấn đề đất đai đã được giải quyết, lương thực đã vào mùa thu hoạch, khiến lòng dân an tâm, quân số cũng tăng nhiều hơn, việc xây dựng Hội Tây Bảo cũng đã hoàn thành, việc này giúp cho công tác phòng ngự được nâng cao.

Tuy nhiên đất đai nhỏ hẹp, dân cư không đủ, đây cũng là trở ngại lớn nhất cho việc phát triển của hắn, làm thế nào để có ngày càng nhiều đất và dân cư, đây vẫn là việc hắn luôn lo lắng. Tuy nhiên hắn lại không thể giúp phần đông dân cư Lũng Hữu phát triển, khó khăn lắm mới khiến cho Hà Lũng ổn định, cục diện một khi bị đánh vỡ, hắn sẽ bị mất đi thời cơ phát triển, chỉ có thể phát triển ở hướng Tây.

Trương Hoán không khỏi nghĩ tới Bùi Minh Viễn, giờ phút này hắn hẳn là đã tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, cũng không biết hắn có thể hoàn thành việc đó không. Nếu như có thể thành công liên thủ với Hồi Hột, như vậy có thể rút ngắn thời gian cho bản thân cướp lấy toàn bộ Hà Tây, hơn nữa trong thư Bùi Tuấn cũng nói sứ thần Hồi Hột muốn cầu thân, điều này biểu đạt Hồi Hột muốn cùng Đại Đường hòa hảo. Triều đình cũng tiếp nhận việc cầu thân của Hồi Hột, đồng thời cũng phái Tự Đằng Vương Lý Trạm làm sứ giả hôn lễ, hộ tống Hàm An công chúa xuất giá Hồi Hột, đồng thời cũng sắc phong Khả Hãn Hồi Hột.

Đây có thể coi như cơ hội của mình, nhưng cơ hội này cũng mang lại nguy cơ rất lớn, đối với sự uy hiếp của người Thổ Phiên, Trương Hoán lại có một loại dự cảm mãnh liệt, trước mùa thu năm nay, quân Thổ Phiên nhất định sẽ có hành động quân sự với Vũ Uy quận.

Trương Hoán vừa suy tư vừa chậm rãi bước đi, phía trước hai chiếc đèn lồng màu đỏ của phủ đô đốc đã có thể thấy được, đột nhiên, trên đường có một hồi báo động, một hộ vệ chỉ về phía xe hô to:


“ Đô đốc mau nhìn, phong hỏa.”

Trương Hoán ngẩng đầu nhìn về phía Ô Sao Lĩnh Vọng, chỉ thấy trên Ô Sao Lĩnh hỏa diễm phóng lên trời, trong đêm tối vô cùng chướng mắt, đó là cảnh báo của đài quan sát, phía trước hai mươi dặm, lại có một ánh sáng đỏ như hạt đậu phóng lên.

Trương Hoán trái tim bỗng như thắt lại, phong hỏa Ô Sao Lĩnh đốt lên, như vậy có nghĩa là Hội Tây Bảo đang có biến, người Thổ Phiên đã tới rồi:

“ Quay lại, tới quân doanh.”

Trương Hoán mạnh mẽ kéo cương ngựa, quay đầu ngựa chạy như bay về phía quân doanh ngoài thành.

Ánh bình mình xuyên qua đám sương mù chưa tan hết, đoàn người do Trương Hoán dẫn đầu đã tới bờ sông Lưu Sa. Không phải là người Thổ Phiên tấn công mà lại là người Đảng Hạng nửa đêm tập kích doanh trại ở bờ sông Lưu Sa. Đài phong hỏa bên bờ sông Lưu Sa cháy lên truyền tin đến Hội Tây bảo rồi từ Phong hỏa đài ở Hội Tây Bảo truyền đến Vũ Uy

Khí trời nóng bức, thi thể không thể để lâu. Tất cả thi thể quân Đường đã bị đốt thành tro chứa vào hũ để đem về Vũ Uy. Thi thể quân Đảng Hạng thì chon sâu dưới đất. Doanh trại thì bị đốt cháy chỉ còn vài cái cột thể hiện rằng ở đây từng phát sinh biến cố.

Trương Hoán sắc mặt lạnh lẽo nghe quân sĩ báo cáo: “ Một ngàn quân đồn trú chết một trăm mười lắm người, bị thương ba trăm bảy mươi người. Lưu An Nhân phụ trách người ở Hội Tây huyện đãi vàng vì cất giấu vàng nên bị giết. Sáu mươi bốn cân vàng cát bị cướp. Chỉ huy binh mã tại Lưu Sa Hà là Tân Lãng bị thương. Người Đảng Hạng cũng bỏ lại hơn năm trăm thi thể.”

“ Người đãi vào bây giờ ra sao?” Trương Hoán lạng lùng hỏi

“ Người đãi vàng bị giết hơn hai trăm bị bắt hơn ngàn. Phần lớn là phụ nữ, những người khác đều chạy trốn.”


Trương Hoán nhổ một bãi nước bọt bực bội. Hắn chỉ chú ý đến người Thổ Phiên, không ngờ lại bị người Đảng Hạng đâm một dao sau lưng. Lần đầu tiên hắn chịu tổn thất lớn như vậy khi tới quản lý Hà Tây. Không phải hắn để tâm đến tổn thất bao nhiêu mà là hắn đã lơ là phòng bị. Đám giặc cỏ chết tiệt này lại còn luôn miệng nói muốn liên minh nữa

Trương Hoán đi vào trong quân doanh, thấy khắp nơi là giường của binh sĩ bị thương. Các lang trung trong quân đang sử lý vết thương cho họ. Một số người lao động trở về đang đưa tướng sĩ trên giường bệnh ra xe ngựa chuẩn bị đưa đi Hội Tây Bảo chữa trị.

Hắn tìm một vòng không thấy Tân Lãng đâu liền hỏi: “ Tân Lãng tướng quân đâu rồi, các ngươi để hắn ở đâu?”

“ Đô đốc, ta ở đây.” Có tiếng nói yếu ớt vang lên từ bên một chiếc xe ngựa gần đó.


Trương Hoán vội vàng đi đến. Chỉ thấy nữa mặt Tân Lãng bị băng bó. Chỉ lộ ra đôi mắt, trên người cũng đầy vết thương

“ Do thuộc hạ sơ xuất làm các huynh đệ bị vạ lây, xin Đô đốc trị tội.” Tân Lãng run run nói: “ Đỗ tiên sinh từng bố trí mấy đội tuần tra những thuộc hạ lại cho triệu hồi về.”

Thương Hoán im lặng hồi lâu, hắn vỗ nhẹ lên tay Tân Lãng, an ủi: “ Ngươi không chết là rất may mắn rồi. Hãy an tâm dưỡng thương sau này làm lại từ chức Thiên tướng nhé!”

“ Tạ ơn đô đốc.”

Trương Hoán gật đầu, cùng một gã thân binh đưa Tân Lãng lên xe ngựa. Rồi hắn quay lại nói với Hành quân tư mã: “ Tất cả người chết đều trả thêm tiền tử tuất. Thương binh phải chữa thật tốt. Nếu không thể ra trận được nữa thì cấp thêm cho mười mẫu quân điền, ba trăm xâu tiền. Yêu cầu các huyện ghi rõ danh sách.

“ Đô đốc những lao công bị bắt thì giải quyết thế nào?” Lục sự tham quân Vũ Uy Lương Hạo lo lắng hỏi. Các phụ nữ bị bắt đa số là người Khương. Người nhà họ mà chống đối thì rất có thể khiến người Khương gây bạo loạn

“ Ngươi về trấn an người nhà bọn họ, nói cho họ biết ta sẽ cứu những người bị bắt về, bồi thường cho họ một chút để họ an tâm chờ đợi. Lương Hạo tuân lệnh cùng mấy tùy tùng trở về Vũ Uy. Trương Hoán ra lệnh thêm một vài việc nữa rồi quay về Hội Tây bảo. Hắn thấy mọi người ngạc nhiên liền cười nói: “ Các ngươi yên tâm, người Đảng Hạng không thiếu đàn bà họ chỉ thiếu lương thực và tiền bọn họ sẽ chủ động tới tìm ta.”

Người Đảng Hạng đương nhiên giống như một khối u ác tính nhưng việc bọn họ tập kích mỏ vàng cũng chỉ là việc nhỏ. Giống như một tên trộm vặt mà thôi. Điều hắn lo lắng chính là người Thổ Phiên, dân tộc Thổ Phiên mới chính là loại cường đạo đốt nhà giết người. Trưa hôm đó Trương Hoán có sự hộ tống của mấy trăm kỵ binh phóng như bay về Hội Tây Bảo

Quả nhiên khi Trương Hoán vừa mới đến Hội Tây Bảo, Lý Hoành Thu đã vội vã cho hắn biết, thám báo bên khu Hà Hoàng đã phát hiện ra người Thổ Dục Hồn đang có hiện tượng tụ họp đại quân.Mục tiêu rất có khả năng là Hội Tây bảo.

Trương Hoán thấy trong mắt hắn có vẻ lo lắng liền vỗ vai hắn cười nói: “ Sự can đảm ban đầu khi ngươi chém đứt đầu người Hồi Hột, lại nuốt cả máu xuống bụng đâu rồi? Nếu ngươi sợ ta sẽ để Hạ Lâu Vô Kỵ đế giữ thành.”

biglove

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt