Danh Môn

Chương 182: Mài đao thương




Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 179: Mài đao thương

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Lý Hoành Thu ngượng ngùn vò đầu cười nói: “ Hắn à, Chẳng lẽ ta không bằng thằng nhãi đó sao?”

“ Vậy thì được rồi, thật ra nếu một chọi một thì ngươi không sợ nhưng ngươi hơi béo hơn hắn thì phải?”

Trương Hoán vừa cười vừa đi lên tường thành. Hội Tây bảo đã hoàn toàn hoàn thiên. Tường thành cao mười trượng được mài bóng gần trăm đài ném đá, ném gỗ, có thể ném xa cả trăm bộ. Lại còn có sàng nỏ có độ chính xác cao bắn xa khoảng ba trăm bộ, khoảng hai ngàn giàn nỏ nhỏ. Tất cả tạo thành một thể phòng ngự dạng lưới xa , trung, ngắn. Ngoài ra còn có hỏa cầu, lôi thạch khiến cho Hội Tây bảo giống như một toàn thành không thể công phá

“ Ta để lại cho ngươi ba ngàn người có đủ không?”

Lý Hoành Thu hơi ngẩn ra, Hội Tây bảo có ba ngàn quân, lần này Trương Hoán lại đem theo năm ngàn vậy là có tám ngàn sao lại chỉ có ba ngàn. Hắn không hiểu nhìn lại Trương Hoán. Trương Hoán cũng không nói gì hỏi lại: “ Ngươi nói đi, ba ngàn quân có đủ không?”

Trong lòng Lý Hoành Thu nhiệt huyết sôi trào, hắn cười ngạo nghễ nói: “ Hoàn toàn có thể, nếu quân Thổ Dục Hồn chiếm được Hội Tây bảo, Lý Hoành Thu sẽ chịu chặt đầu. Nếu chúng nhiều hơn ba vạn quân ngươi phải phái viện quân tới.”

“ Tốt, chúng ta lấy ba vạn quân là mốc.” Trương Hoán híp mắt rỗi vỗ tay giao ước với Lý Hoành Thu: “ Nếu quá ba vạn quân ngươi hãy đốt Phong Hỏa đài.”

Lúc này ở phía xa vang lên tiếng kèn trầm thấp. Tiếng kèn từ hướng bắc truyền đến. Trương Hoán đi tới tường thành phía bắc, chỉ thấy ngoài mấy trăm bước có một đám kỵ binh và mấy chiếc xe ngựa đang giương cờ trắng, trang phục của họ không giống nhau



“ Đô đốc!” Một gã thân binh chạy theo thanh lên tường thành, vừa thở hồng hộc vừa nói: “ Người Đảng Hạng phái sứ giả đến, xin gặp ngài.”

Lý Hoành Thu lúc này mới hiểu ra. Thì ra Đô đốc muốn dẫn năm ngàn người đi mục đích là ….

Trương Hoán cũng đoán được liền mỉm cười nói: “ Có đi mà không có lại là vô lễ!”


“ Đưa sứ giả người Đảng Hạng vào.”

Sứ giả người Đảng Hạng là con cả của Thác Bạt Hỉ - Thách Bạt Vạn Lý lần này đánh lén thành công Lưu Sa hà, Thác Bạt Thiên Lý đã trở thành nổi tiếng. Danh tiếng và uy tín của hắn ở tộc Đảng Hạng lúc này không ai có thể sánh được. Nhất là hắn lại lấy cớ đề phòng quân ĐƯờng đột kích không chịu trả các quý tộc kacs binh sĩ. Điều này khiến cho Thác Bạt Vạn Lý thấy nguy cơ mất vương vị. Để vãn hồi danh vọng Thác Bạt Vạn Lý chủ động xin đi đàm phán với Trương Hoán

Thác Bạt Vạn Lý khoảng ba mươi tuổi trong khác Thác Bạt Thiên Lý rất nhiều. Hắn sắc mặt trắng bệch, mí mắt trũng sâu, mọng lên. Thoạt nhìn cũng thấy được là do tửu sắc quá độ. Hơn nữa lại thấp bé.

Thành Hội Tây Bảo hùng vĩ có rất nhiều kiến trúc khiến Thác Bạt Vạn Lý trầm trồ. Hắn nhanh chóng được đưa đến một kiến trúc khổng lồ như một ngọn núi nhỏ. Đây là nha môn của tướng quân Hội Tây Bảo. Huyện lệnh ở đây cũng không phải là huyện thừa Vương của Thần Ô huyện trước kia mà là một người trẻ tuổi đã đỗ tiến sĩ tên là La Hữu Quân người quận Trần Lưu. Vì hình thức xấu xí nên không được Lại bộ chọn làm quan. Hắn được bố trí làm mấy việc lặt vặt ở Quốc tử giám sống qua ngày. Hàn Dũ thấy hắn là người có tài nên tiến cử cho Trương Hoán. La huyện lệnh tuy hình thức xấu xí nhưng lại có tài lãnh đạo . Hắn dẫn mười tên nhan dịch sắp xếp chỗ ở cho hai ngàn quân một cách nhanh chóng. Các công việc đều được hắn sử lý nhanh nhẹn rõ ràng. Ngay cả người luôn ngạo mạn như Lý Hoành Thu cũng khen hắn không ngớt

Lúc này Trương Hoán đang nói chuyện với La huyện lệnh về việc có người quản lý Lưu Sa hà ở phía Tây. Vì người khai thách vàng không thể lâu dài được hơ nữa lại có việc người Đảng Hạng đánh lén nên việc ở Lưu Sa hà càng thêm cấp bách. La huyện lệnh đề nghị thiết lập quân doanh, đồng thời đưa toàn bộ các gia đình lao công tại công trường đãi vàng đưa về phía bờ nam. Tạo thành sự phân biệt giữa quân đội và dân chúng, và tăng cương quân đồn trú lên hai ngàn. Như vậy Hà Tây sẽ khống chế hoàn toàn khu vực Lưu Sa hà.

Trương Hoán rất coi trọng đề nghị của hắn. Lệnh cho hắn viết một báo cáo đầy đủ trình cho mình. Một gã thân binh đi vào bẩm báo: “ Sứ giả người Đảng Hạng đã tới, đang chờ ngoài cửa.”

“ Cho hắn vào.” Trương Hoán nói. Hắn thấy La huyện lệnh định tránh ra thì kéo lại nói: “ Hôm nay đàm phán cũng liên quan đến việc Lưu Sa Hà ngươi có thế ở lại nghe.”

Thác Bạt Vạn lý nhanh chóng được đưa vào. Hắn ta đã từng ở Trường An mấy năm nên có thể nói lưu loát tiếng vùng Trường An và cũng hiểu rõ nghi lễ của người Hán. Hắn thấy một viên tướng mặc quân phục cao cấp đang ngồi đoán đây chắc là Đô đóc Lương châu Trương Hoán. Hắn lập tức tiến lên thi lễ thật thấp: “ Thác Bạt Vạn Lý người Đảng Hạng tham kiến Đô đốc.”

“ Ngươi là Thác Bạt Vạn Lý?” Trương Hoán bỗng nhiên nghĩ tới tên thương nhân Thác Bạt Thiên lý bèn hỏi. Gã thương nhân Thác Bạt Thiên Lý là gì của ngươi?”


“ Hắn là nhị đệ của ta.” Thắc Bạt Vạn Lý không biết Trương Hoán làm thế nào mà biết đến mình. Hắn còn tưởng Trương Hoán đã điều tra ra được viên tướng nào chỉ huy tấn công Lưu Sa hà. Liền vội vàng thanh minh: “ Lần này tấn công Lưu Sa hà là nhị đệ của ta tự ý hành động. Ta đã khuyên cha ta ngăn cản hắn đáng tiêc hắn không nghe lời của cha ta.”

Thác Bạt Vạn Lý giải thích dông dài như vậy khiến Trương Hoán biết thêm, thì ra mang quân đánh lén Lưu Sa hà lại chính là tên thương nhân Đảng Hạng, cái tên mà luôn mồm nói muốn liên kết với mình cũng chính là nhị Vương tử của Đảng Hạng vương.

Trương Hoán bỗng có một ý niệm kỳ dị. Có lẽ đám người cấp dưới của Đảng Hạn sắp xảy ra nội chiến. Hắn cười lấp liếm phản ứng của mình hỏi: “ Hôm nay, Đại vương tử đến có việc gì?”

“ Rất đơn giản, cha ta không hài lòng với việc vừa xảy ra nên lệnh cho ta đến xin lỗi Đô đốc, đồng thời cũng tính toán thả những người đã bắt đi.”

“ Tính toán?” Trương Hoán cười nhạt. Câu này quả là ý tại ngôn ngoại. Thả người là có điều kiện quả nhiên là tới đàm phán. Trương Hoán khép hờ đôi mắt không nói một lời

Thác Bạt Vạn Lý thấy Trương Hoán không lộ thái độ liền có vẻ lung túng nhưng lại không thể không nói. Hắn kiên trì nói tiếp: “ Trương Đô đốc người Tây Đảng Hạng chúng ta đang gặp nguy cơ sinh tồn rất lớn nhưng chúng ta cũng không muốn đối địch với Hà Tây. Cha ta muốn chuyển lời tới Đô đốc là: “ Nếu Đô đốc đồng ý để cho chúng ta đãi vàng ở bờ bắc Lưu Sa hà thì chúng ta sẽ thả người lập tức.”


Nói tới đây, Thác Bạt Vạn Lý vỗ nhẹ tay một cái. Mười thiếu nữ người Đảng Hạng vóc người thướt tha, tướng mạo xinh đẹp từ ngoài cửa bước vào. Thác Bạt Vạn Lý thấy Trương Hoán híp mắt mê đắm đánh giá mấy thiếu nữ này. Trong lòng hắn đầy đắc ý nói: “ Đây chỉ là chút lòng thành xin lỗi của cha ta. Các nàng này đều là xử nữ, mong làm vui lòng Trương Đô đốc.”

Trương Hoán khẽ nhíu long mày, đứng dậy đi quanh mười thiếu nữ một vòng. Gật đầu lia lịa khen: “ Mấy con bé này không tệ! Ta rất thích.”

La huyện lệnh đứng bên cạnh lòng đầy lo lắng. Lưu Sa hà sao có thể cho người Đảng Hạng tiến vào được. Trương Đô đốc này cái gì cũng tốt chỉ hơi háo sắc. Chẳng lẽ hắn ngay cả mỹ nhân kế cũng không nhìn ra sao?”

Hắn định can ngăn nhưng lại không dám lắm mồm trước mặt người ngoài, đành cố giấu sự lo ngại trong lòng. Trương Hoán trở lại ngồi trên ghế, hơi mỉm cười nói: “ Thấy mười cô gái này cũng được, ta đồng ý với đề nghị của cha ngươi, đồng ý để các người đãi vàng ở bờ bắc sông Lưu Sa.”

Hắn thấy đối phương lộ vẻ mừng rỡ liền khoát tay nói: “ Nhưng mà ta có một điều kiện.”

Trong lòng Thác Bạt Vạn Lý đầy vui sướng, hắn không ngần ngại nói: “ Trương Đô đốc xin cứ nói!”


Trương Hoán cười nhạt: “ Ta muốn Thác Bạt Thiên Lý phải đến Vũ Uy tạ lỗi với ta. Nếu cha ngươi đống ý điều kiện này của ta chẳng những ta có thể cho các ngươi đãi vàng ở bờ bắc sống Lưu Sa mà còn có thể xuất binh chiếm lại quân Ngân Xuyên giúp các ngươi.”

“ Việc nay thật khó với Thác Bạt Vạn Lý tôi rồi. Cha tôi không thể nói được Nhị đệ.” Hắn chần chừ một lát rồi hạ giọng cầu khẩn: “ Đô đốc, có thể lùi một bước không? Tôi sẽ đưa thêm mươi cô gái nữa đến đây.”

“ Vậy cũng được! Ta sẽ lui một bước. Thác Bạt Thiên Lý không cần tới Vũ Uy quận. Chỉ cần hắn đi Lưu Sa hà cầu siêu cho những người chết ở đó. Cũng dễ thôi, nhưng hắn không được mang quân theo. Nếu không chính là các ngươi tuyên chiến với ta!”

Thác Bạt Vạn Lý bất đắc dĩ đáp ứng, điều kiện của đối phương cũng không quá đáng. Đợi sau khi Thác Bạt Vạn Lý đi khỏi La huyện lệnh thi lễ rồi can gián: “ Đô đốc sao ngài có thể cho bọn họ tới bờ bắc đãi vàng được. Điều này không phải là để cho người Đảng Hạng tiến vào Hà Tây sao?”

Trương Hoán liếc hắn một cái, cười cười nhưng không đáp. Hắn dặn dò tên thân binh vài câu. Tên thân binh lập tức đi ra ngoài. Lát sau Lý Hoành Thu bước vào, hắn thấy trong phòng còn có thêm mười thiếu nữ xinh đẹp. Hắn liền ngẩn ra nhìn Trương Hoán dò hỏi.

Trương Hoán chỉ vào mười thiếu nữ xinh đẹp đó nói: “ Mười cô gái này làm phần thưởng cho an hem tham gia phòng thủ lầm này. Nói cho các anh em biết mười người giết địch nhiều nhất hoặc thể hiện dũng cảm nhất mỗi người sẽ được một nàng.”

biglove

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt