Ngay khi Thẩm Loan vẫn đang kinh ngạc, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô là ai?”
Theo tiếng nhìn lại, cô chỉ thấy ở trong hồ nước nóng sương mù đang lượn lờ có một người đàn ông trần trụi nửa người, khuôn mặt như phong cảnh mùa thu, lông mày tựa núi xa, mũi túi mật, đôi môi mỏng đỏ lên không bình thường, cộng với nét ửng hồng trên má, anh ta đẹp đến mức động lòng người.
Chỉ là đôi mắt sáng rực kia lại giống như Sói, sắc bén, lạnh lùng, giống như hai tảng băng ngàn năm không tan, nên rất dễ dàng khiến người ta bỏ qua dung mạo tuyệt sắc kia.
Người đàn ông này rất đẹp, đẹp đến kinh người, vẻ đẹp của anh ta như đến từ thiên đường vậy, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Loan.
Đồng thời, người đàn ông này cũng rất nguy hiểm, bất cứ lúc anh ta cũng có thể bóp chết cô, đây là phản ứng thứ hai của Thẩm Loan.
“Xin lỗi, không phải là tôi cố ý xông vào đâu.” Cô cúi đầu, tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của người đàn ông kia.
“Ra ngoài.”
“Có người muốn hại tôi, cho nên tôi muốn mượn chỗ của ngài trốn một chút.” Người phụ nữ một mực cúi đầu, cổ rũ xuống, hình thành một độ cong duyên dáng, trắng nõn, mảnh khảnh, rất khiến người ta vô ý thức mà hạ thấp phòng bị.
Đáng tiếc, người cô gặp phải không phải là Thẩm Khiêm, càng không phải Thẩm Xuân Giang, giả bộ yếu đuối cũng vô dụng, mà điều này càng khiến cho vẻ lạnh băng trong đáy mắt Quyền Hãn Đình càng lạnh hơn, khí tức trên người anh ta cũng càng thêm nguy hiểm.
“Đừng để tôi phải nói lần hai.” Anh còn chưa nói hết, người phụ nữ kia đã giống như một mũi tên được bắn ra khỏi cung, trong nháy mắt đã vọt tới phía sau anh.
Có thứ gì đó đâm vào gáy của Quyền Hãn Đình, sau đó xuyên thủng vào da thịt, cả người anh cứng đờ, sau đó anh lại trở nên tức giận.
“Ha, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên rút ra.” Thẩm Loan cười nhạt một tiếng, dáng vẻ dịu dàng không có tính công kích trước kia đã không còn, mà giờ từ lông mày đến đôi mắt đều hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Cô khẽ nhúc nhích mũi, ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc đắng chát, nụ cười càng thêm thâm trầm: “Nếu anh đang ngâm thuốc, vậy tôi tin rằng anh đối với dược lý của y học cổ truyền cũng không phải là không biết, cho nên anh chắc hẳn cũng biết vừa rồi tôi đã đâm vào huyệt vị gì.”
“Ah, bản thân đã khó bảo toàn, còn muốn uy hϊếp người khác?” Anh ta cười lạnh, không chút sợ hãi.
Thẩm Loan cắn răng một cái, dưới thính giác nhạy bén của người đàn ông, đương nhiên anh đã phát hiện ra hô hấp của cô rối loạn, nếu không phải do đông y, thì chính là bị thương rất nghiêm trọng.
Quyền Hãn Đình không ngửi thấy mùi máu tươi, vì vậy, khả năng mà anh suy đoán ở vế trước càng lớn hơn.
“Rắc.” Tiếng rắc rắc phát ra từ miệng Thẩm Loan, cô cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đang đốt cháy, bụng dưới truyền đến một luồng nhiệt, mùi hương đọng lại ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm, khiến cô không còn phân biệt được đâu là thực và đâu là ảo giác.