Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Người kia ra lệnh một tiếng, ba người đàn ông thô kệch xông vào trong nhà vệ sinh, anh ta là người đứng đầu một đám kia, anh ta và người phục vụ đang chờ ở bên ngoài, thuận tiện ngắm cảnh.
“Kỳ ca, em thấy cô ta chỉ là một cô gái nhỏ, bắt cô ta về còn cần phải dàn trận lớn như vậy sao?”
“Đối phương có thể bỏ tiền ra, chúng ta chỉ cần bỏ người ra là được.”
“Chậc, cô ta trông cũng rất xinh đẹp lại là một cô gái nhỏ, cũng không biết cô ta chọc phải ai, để giờ phải bị chỉnh như vậy.”
Kỳ ca nghe vậy, không khỏi cười lạnh: “Nếu mày thật sự đồng cảm với cô ta, vậy bây giờ mày cũng có thể lập tức vọt vào trong, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.”
Người phục vụ vẻ mặt ngượng ngùng: “Em nào dám.”
“Người mà chúng mày tìm đâu?”
“Đã bỏ thuốc, ném vào trong phòng.”
Một phút sau, ba người kia không công mà quay lại: “Kỳ ca, không tìm được người.”
“Cái gì?” Người đàn ông trợn tròn mắt, ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người phục vụ, “Mẹ nó, không phải mày nói là nhìn thấy cô ta đi về phía này sao?”
“Em, em thật sự đã từng nhìn thấy mà, có thể là do cô ta phát hiện ra có gì đó không ổn cho nên mới chuồn mất.”
Kỳ ca nhíu mày: “Cô ta uống phải ‘xa hương’, giờ thuốc đang lên men, người chạy không được bao xa, đuổi theo cho tao.”
Thẩm Loan dựa vào vách tường toilet, lưng dính sát vào gạch men lạnh lẽo khiến lỗ chân lông co rút, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, cô lạnh lùng cười.
Sau khi xác định mình an toàn, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh nam.
“Một đám ngu xuẩn.”
Xuyên qua hành lang, trà trộn vào đại sảnh quần ma loạn vũ, chỉ cần vòng qua sàn nhảy là có thể đến cửa thang máy.
Đúng lúc này, mấy mấy gã to con mặc đồ vest vội vàng xuất hiện ở giữa sàn nhảy, giống như lục lọi, kiểm tra hàng hóa gì đó, Thẩm Loan nhanh chóng lắc mình ẩn nấp phía sau âm thanh.
“Mẹ nó! Vịt đến tay thế mà lại bay.” Là giọng của tên đó, người được gọi là “Kỳ ca”.
Thẩm Loan đè lên mái tóc có chút nhô lên thoáng thò đầu ra, chỉ thấy tên kia lấy điện thoại ra, nhanh quay số: “Xin lỗi, Tống tiên sinh, người chạy là.... Dạ, hiểu rồi.”
Tống....
Thẩm Loan cắn răng, cô không nhớ là mình chọc vào chỗ nào của Tống Lẫm, vừa uống rượu, vừa bỏ thuốc. Còn muốn tùy tiện tìm một người đàn ông đến ngủ với cô.
Tên điên....
Tên Kỳ ca kết thúc điện thoại, chắc là nhận được chỉ thị gì đó từ bên kia, đã có các chủ đích, nên giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh: “Hai đứa chúng mày đi tới cửa thang máy canh chừng, phải giữ liên lạc bất cứ lúc nào, những đứa còn sẽ tiếp tục đi tìm cho tao, hừ, cho dù không tìm được, cũng tuyệt đối không thể để cô ta chạy ra khỏi đây.”
“Vâng.”
Thẩm Loan giờ chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định rời đi, xuyên qua một cánh cửa an toàn, cô vậy mà lại phát hiện có cầu thang đi xuống dưới lòng đất sâu hơn. Mắt thấy những người đó đã sắp lật xong hết tầng này, Thẩm Loan nắm chặt nắm đấm, không chút do dự, dấn thân vào một mảnh tối tăm kia, giống như một chiến sĩ cô đơn chuẩn bị anh dubgx hi sinh.
“Trâu tiên sinh, Lục gia thế nào?” Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đồng thời bước lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào một ông già tóc xám bạc trước mặt.
“Vết thương đã ngừng, có hồ thuốc cùng với suối nước nóng duy trì, sẽ không có vấn đề gì, yên tâm đi.”
Sở Ngộ Giang thở phào nhẹ nhõm, thần kinh đang căng thẳng cũng chậm rãi buông lỏng xuống, “Tôi dẫn ngài lên nghỉ ngơi.”
Anh ta nghiêng người, lễ phép làm ra hiệu mời.
“Vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Hai người rời đi, Lăng Vân mặt không đổi sắc đứng ngoài cửa.
“Ai?” Vẻ mặt lạnh lùng kia liếc mắt một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Lạch cạch.
Chỉ thấy bóng đen xẹt qua, cậu ta cất bước đuổi theo, ngay trong nháy mắt cậu ta xoay người, một mảnh góc váy màu đen thoáng qua, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Meow ~
Lăng Vân nhíu mày, nhẹ nhàng đá nhẹ một khối lông xù nho nhỏ màu nâu đất kia, “Thì ra là mày đang làm loạn à.”
Cậu ta quay người rời đi, vừa bước được hai bước thì lại quay lại, đem khối lông xù kia xách lên ôm vào trong lòng, bản thân cậu ta cảm thấy mỹ mãn quay lại vị trí cũ, “Di, Lục gia khóa cửa lại rồi à.”
..........
“Cô là ai?” Ánh mắt lạnh lùng của Quyền Hãn Đình nhìn chằm chằm vị khách không mời trước mắt này, hay nói cách khác, là kẻ đột nhập.
Thẩm Loan vừa mới bước vào, đã bị tòa “cung điện dưới lòng đất” khổng lồ trước mắt này làm cho kinh hãi, dẫn nước từ suối nước nóng, ao được xây bằng ngọc bích, giường lớn được làm bằng gỗ tử đàn, ánh đèn rực rỡ nhưng không chói mắt, còn có cánh cửa...
Nếu như cô nhớ không lầm, loại cửa chống đạn điều khiển bằng cảm ứng đó phải hai năm sau mới được phát triển và đưa ra thị trường, sao giờ nó lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này? Chẳng lẽ...