Người kia?
Ai vậy?
Hạ Hoài đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, không ngờ bên kia đã kết thúc cuộc trò chuyện.
“Làm cái quỷ gì…”
Tuy là nói lời như thế, nhưng vẫn chuyển tay gửi tin cho cho ông cậu nhà mình, nhờ ông ta để ý nhiều hơn.
Ngày hôm sau, đại đội khu giao thông Xuân Trần.
“Anh Thẩm, mời đi bên này.”
“Làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông mặc đồng phục đưa Thẩm Khiêm đến một phòng, tất cả bên trong đều là màn hình theo dõi.
“Anh muốn tra cụ thể là thời gian nào đoạn đường nào?”
Thẩm Khiêm im lặng trong một cái chớp mắt: “Chạng vạng ngày hôm qua, hình như là khoảng 6 giờ đến 7 giờ, phía tây đoạn đường Xuân Trần…”
“Ơ? Đây chẳng phải là chỗ đêm qua xảy ra tai nạn xe cộ sao?”
“Không sai.”
Người đàn ông thở dài: “Nếu anh muốn tra đoạn theo dõi này, xin lỗi, chúng tôi cũng không thể giúp sức.”
“Hửm?” Thẩm Khiêm nhướng mày, ánh mắt lại dần dần trở nên u ám.
“Không dối gạt anh đâu, ngày hôm qua chúng tôi vừa nhận được điện thoại đã đến hiện trường xem xét ngay, phát hiện là xe taxi vi phạm quy định lấn làn, nên mới va chạm với xe vận tải đang lao đến từ phía đối diện, tài xế hai bên đã được khẩn cấp đưa đi bệnh viện, chúng tôi đã định ghi chép ở hiện trường xong sẽ về trong đội lấy băng theo dõi, nhưng thật đáng tiếc, cùng ngày phát sinh sự việc, camera theo dõi đoạn phía tây và phía bắc đường Xuân Trần đều đang trong giai đoạn bảo trì tu sửa, cho nên không thể ghi lại tình huống cụ thể.”
“Tất cả cameras ở phía tây đều đang sửa?”
“…Đúng vậy.”
Nhân viên mặc đồng phục đưa Thẩm Khiêm đến cửa: “Thật sự xin lỗi, không thể giúp được gì.”
Người đàn ông cười nhẹ nhàng: “Không sao, anh đã cố gắng rồi.”
“Nhưng bên phía đội trưởng Đường…”
“Yên tâm,” Thẩm Khiêm biết phải làm gì: “Tôi sẽ nói rõ tình hình thực tế.”
“Vậy cảm ơn anh Thẩm, hẹn hặp lại.”
Thẩm Khiêm hơi hơi gật đầu.
Nhìn theo đuôi xe đi xa, nhân viên mặc đồng phục mới xoay người trở lại văn phòng.
“Đội trưởng, kia là ai vậy? Sao anh khách khí thế?” Một cấp dưới thuận miệng hỏi.
“Đến tra camera.”
“Người có bối cảnh à?”
“Thằng nhóc này, hỏi nhiều thế! Làm tốt việc của mình đi, đừng có suốt ngày hóng phía đông hớt phía tây, cẩn thận lắm mồm không cưới được vợ đâu!”
Cấp dưới hoàn toàn im miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Về camera bên đường Xuân Trần, đã để Chiêu Tử đi qua giám sát người sửa rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì giữa trưa là có thể sửa xong.”
“Ồ, ai gọi tôi vậy?” Mội giọng nói khác chen vào.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến! Có điều, Chiêu Tử à sao cậu trở lại nhanh như vậy?”
“Ôi, đừng nói nữa, căn bản là camera không hỏng, tôi đã bảo mà, hôm trước vừa mới kiểm tra, sao ngày hôm qua có thể có vấn đề, hoá ra là chưa bật nút nguồn, thảo nào không dùng được.”
“Cái đó không phải là chỉ cần dùng máy tính thao tác là được à?”
“Ai biết? Chắc là sau khi kiểm tra thì quên mở…đội trưởng, buổi chiều chúng ta có cần đi tuần phố Văn Long không? Đội trưởng?!”
“…Hả? Ừ đúng, phố Văn Long.”
Hai cấp dưới liếc nhau, cho nên, vừa rồi đội trưởng thật sự đang ngẩn người à?
…
Ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, Thẩm Loan ngồi dậy, phát hiện miệng vết thương trên trán hơi ngứa, cô duỗi tay gãi một cái.
“A!”
Đau quá.
Y tá đi ngang qua nhìn thấy, tiến vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Loan: “Miệng vết thương ngứa.”
“Trên đầu?”
“Đúng.”
“Đừng gãi, để tôi kiểm tra xem…”
Y tá gỡ băng gạc xuống, nhìn thấy miệng vết thương sưng đỏ mới hơi nhíu mày: “Có hơi nhiễm trùng, tôi gọi bác sĩ giúp cô.”
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra mới xác định là nhiễm trùng.
“Truyền nước giảm nhiệt đã, trong quá trình truyền, cơ thể mà có cảm giác không thoải mái thì cô hãy chuông, được không?”
Thẩm Loan gật đầu.
Mu bàn tay vốn thâm tím không thể tránh khỏi việc lại bị châm hai cái, cô thở dài, tình trạng thân thể của mình vẫn còn quá kém.
Đời trước, cô về nhà họ Thẩm mới bắt đầu chú ý bảo dưỡng thân thể, nhưng đó cũng là bốn năm sau, dù sao giai đoạn trước dinh dưỡng không đủ, yếu đi quá nhiều, cho nên mặc dù rất cố gắng rèn luyện, cũng chỉ là để cho mình không dễ dàng bị bệnh như vậy, tố chất thân thể và sức khỏe so ra đều kém hai chị em Thẩm Như, Thẩm Yên rất nhiều.