Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 23




Thẩm Loạn xuống xe ở trung tâm quảng trường, sau khi xe dừng không quên nói lời cảm ơn với Thẩm Khiêm. Nhìn xe đi xa dần, cô mới liếm môi, xoay người đi vào ngân hàng.

Thủ tục dùng séc rút tiền tại ngân hàng bây giờ cũng không quá phức tạp, một lúc sau Thẩm Loan đã đi ra, trong túi nhiều hơn so với lúc đi vào một cục tiền một trăm ngàn. Mười cọc tiền đo đỏ.

Có tiền, cô không vội vàng vào trung tâm thương mại mua sắm mà quen cửa quen nẻo đi đến một cửa hàng bánh ngọt. Bên trong trang trí toàn màu hồng, phát huy chủ đề nữ tính và ngọt ngào của thiếu nữ tới mức tối đa. Hai bên lối vào treo một chuỗi chuông gió đinh đinh đang đang nghe dễ thương kỳ lạ.

Thẩm Loan đẩy cửa bước vào, tìm một ghế đơn để ngồi xuống, đặt chiếc túi bên cạnh. Một người phụ nữ mặc váy liền áo màu trắng bước đến rất nhanh, phong cách của cô ấy nhìn thoáng qua không khác so với Thẩm Loan là mấy, tuy nhiên cẩn thận nhìn kỹ vẫn sẽ thấy được sự khác biệt.

Đầu tiên, người phụ nữ này đeo một chuỗi vòng cổ kim cương và một đôi hoa tai mẫu mới của Tiffany, trong khi Thẩm Loan không đeo gì cả. Tiếp theo, người phụ nữ này có trang điểm dù rất nhẹ, có điều nếu đến gần vẫn có thể nhận ra, Thẩm Loan thì không tô chút son phấn nào.

Cuối cùng, khuôn mặt của hai người không giống nhau. Người phụ nữ kia có một đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp, khuôn cằm Vline, nếu bỏ qua cái trán rõ ràng có dấu vết của phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng có thể coi là mỹ nhân. Mông cong ngực nở, rõ ràng cách ăn mặc nóng bỏng càng thích hợp với người này hơn là kiểu trong sáng thuần khiết. Điều đó làm cho chiếc quần trắng hay thậm chí là những món đồ trang sức nhã nhặn khoác lên người cô ấy đều cho người ta cảm giác mâu thuẫn khó nói nên lời.

"Chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?"

Cô gái đưa menu đến, Thẩm Loan cầm lấy, cúi đầu mở ra xem.

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào cửa hàng, phản chiếu lên góc nghiêng của cô gái như thể đang phủ thêm một lớp ánh vàng. Theo động tác cúi đầu, hạ mắt, chiếc cổ như thiên nga cong xuống tạo thành một đường vòng cung duyên dáng tuyệt đẹp.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, ánh

mắt người phụ nữ khẽ dao động, thoáng hiện lên một chút ngưỡng mộ rồi nhanh chóng biến mất.


"Một tách cappuccino, một crepe xoài ngàn lớp."

"Vâng, mời quý khách đợi một lát."

Mười phút sau, cà phê và món điểm tâm đồng thời được mang đến.

"Mời quý khách từ từ thưởng thức."

"Cô là bà chủ của nơi này sao?" Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng.

Người phụ nữ hơi dừng lại một chút rồi gật đầu.

"Vậy anh chàng đẹp trai mà tôi gặp lúc trước là nhân viên hả?"

"Lúc trước?" Đáy mắt người phụ nữ thoáng hiện lên sự đề phòng, mày khẽ nhíu.

Thẩm Loan coi như không thấy, cầm thìa khuấy ly cà phê rồi mới mở miệng: "Chỉ có một lần, hôm đó tôi tới quán, người tiếp đón tôi là một cậu rất đẹp trai, cao khoảng một mét tám."

"À, cậu ấy không còn làm ở đây nữa."

"Nói vậy có nghĩa trước đó cậu ta là nhân viên được cô thuê?"

Người phụ nữ không biết vì sao đối phương lại cảm thấy hứng thú với chuyện "có phải nhân viên hay không" này, nhưng điều đó không ngăn cô ta chán ghét việc đào bới vô cùng khó hiểu của cô gái trẻ. Vì thế trên gương mặt cô ta tỏ rõ sự không kiên nhẫn, chỉ gật đầu có lệ rồi xoay người rời đi.

Thẩm Loan cong môi, nhấp một ngụm cà phê, hương vị bình thường. Cô lại cầm dĩa thưởng thức món crepe xoài ngàn lớp, ăn cũng tạm được.

Nhưng cũng chỉ là "tạm được" mà thôi.

Người phụ nữ, cũng chính là Phùng Sương Sương đứng ở phía sau quầy, vừa khéo có thể nhìn thấy từng cử động nhỏ nhất của cô gái trẻ. Thấy cô gái uống một ngụm cà phê nhỏ rồi ăn hai miếng bánh xoài ngàn lớp xong bắt đầu cắm cúi chơi di động, trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu. Bất cứ ai từng thử bánh ngọt nhà cô ta đều khen ngon...aiz, cô gái này thật đúng là quái đản.

Có điều cô ta cũng chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, muốn xông lên chất vấn vẫn thiếu vài phần dũng khí.