“Thẩm Loan, cô dám làm mà không dám nhận?”
“Nhưng em không làm nhận làm sao được?”
Thẩm Yên tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Nói dối!”
“Em không biết chị vì sao muốn em thừa nhận chuyện em không làm, nếu…” cô gái dừng một chút, như hạ quyết tâm: “Như vậy có thể khiến chị vui vẻ, em sẽ thừa nhận …”
Gió thổi qua, góc váy màu trắng bay bay, cũng thổi loạn mái tóc đen dài như thác nước.
Bóng dáng thon gầy càng thêm tinh tế.
“Anh! Anh nghe thấy chưa? Cô ta thừa nhận!” Thẩm Yên nói với sang hướng vườn.
Lúc đầu Thẩm Loan nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh lại, thuận thế nhìn qua thấy người đàn ông đứng cách đó không xa bị cây hoa chuối che khuất, nghe thấy toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
Cánh môi của cô gái ngập ngừng, muốn giải thích, nhưng cuối cùng không nói ra.
Sắc mặt trắng bạch, hai tròng mắt cũng dần ảm đạm.
“Anh, anh đã nghe thấy được, chúng ta đi nói với ba và ông nội…” Nói xong kéo tay áo Thẩm Khiêm.
Lại bị người đàn ông lẳng lặng tránh đi.
“Tiểu Yên, đủ rồi. Em còn muốn gây sự tới khi nào?”
“Anh!” Thẩm Yên khó có thể tin: “Anh nói em gây sự?!”
Thẩm Khiêm nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: “Chuyện này so với đánh để nhận tội có khác gì nhau?”
“Anh… không tin em?” Môi cô ta run run, trong mắt tất cả đều là ngạc nhiên.
“Được. Chuyện này nếu đã qua thì không cần nhắc lại. Nếu là thật, chỉ có thể chứng minh em diễn không bằng người ta, dây dưa qua lại, không bằng tỉnh lại đi.”
Nếu là thật …
Đối với Thẩm Yên mà nói, cô ta bị hãm hại là thật.
Đối Thẩm Loan mà nói, cô bị đẩy ngã là thật.
Tỉnh lại?
Tỉnh cái gì?
Lần sau tái diễn chuyện này, nên hòa nhau một ván như thế nào.
Lời này rõ ràng là nói với Thẩm Yên, nhưng cũng là nói với Thẩm Loan.
Thẩm Khiêm giống như biết rất rõ, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Thật thật giả giả, ba phải cái nào cũng được.
Thẩm Yên cắn răng, dậm dậm chân, xoay người chạy đi, cũng không biết có để lời nói này vào đầu hay không.
Thẩm Loan chỉ mím môi, theo thói quen nheo mắt, che dấu một tia âm trầm.
“Không phải cô muốn ra ngoài sao?”
Cô nghe thấy vậy, bất tri bất giác ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh mờ mịt: “Anh đang nói chuyện
với tôi?”
Thẩm Khiêm cười nhạt, mắt tựa lưu li.
Sau một lúc lâu, Thẩm Loan mới gật gật đầu, mang theo vài phần nhảy nhót và vui sướng.
“Đi thôi, lên xe.”
Chiếc xe màu đen chạy băng băng vững vàng, ngôi nhà cũ xa xa dần khuất sau lưng, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể thấy.
Thẩm Loan ngồi ở ghế phụ, có hơi căng thẳng nắm chặt làn váy.
Thật ra là vui sướng nhiều hơn.
Sự phấn khích trong máu này, mang theo sự tàn bạo và hung ác, bị cô áp chế ở sâu trong linh hồn, được giải phóng dưới dạng “Căng thẳng” và “Co quắp”.
Dáng vẻ này trong mắt người đàn ông--
Cô gái rụt rè và lúng túng khiến anh ta bất ngờ thụ sủng nhược kinh.
“Đi đâu?”
“Quảng trường trung tâm.”
Bên trong xe lại lần nữa yên tĩnh lại.
Thẩm Loan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt toát ra vẻ tò mò.
Đột nhiên -
“Anh, anh có biết làm thế nào mới có thể khiến chi phiếu đổi thành tiền mặt không?”
Thẩm Khiêm: “Đến ngân hàng.”
Anh ta không hỏi chi phiếu là từ đâu ra, Thẩm Loan cũng không mở miệng giải thích.
Cùng lúc đó tại nhà họ Thẩm.
“Thưa Tiên sinh, ở đây.” Chu quản gia đưa giấy tờ qua.
Thẩm Xuân Giang đưa tay nhận lấy, kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì mới xoay người rời đi.
Nói nhỏ: “Lại quên lấy giấy tờ…”
Chu Khánh Phúc hơi kinh hãi, ánh mắt càng thêm sâu.
Rất nhanh, tiếng động cơ truyền đến, lần này Thẩm Xuân Giang cố tình trở về để lấy giấy tờ, tất nhiên còn phải quay lại công ty.