Thẩm Như và người đàn ông phía sau cô ta đồng thời dừng lại, trong nháy mắt
họ quay đầu lại, cùng lúc Thẩm Loan cũng xoay người, hai bên lại hiện ra thế
giằng co một lần nữa.
"Em rất tò mò, chị chưa từng đến Minh Á một lần nào, cũng không phải chủ
quản tài nguyên nhân lực của tập đoàn, sao lại hiểu rõ biến động nhân sự công
ty nhỏ kia của em như vậy?"
Thẩm Như không ngờ cô đột nhiên tung ra một vấn đề như vậy, lập tức ngẩn
người.
Thẩm Loan bước lên phía trước nửa bước, không nhìn cô ta, tầm mắt ngay lập
tức rơi xuống trên người đàn ông đang đứng yên một bên: "Vị này hẳn chính là
trợ lý Lý vô cùng nổi tiếng?"
Lý Văn Cẩn nheo mắt lại.
"Quả nhiên là nhã nhặn thanh tú, dịu dàng lễ phép, thảo nào có thể trở thành
người phụ tá đắc lực của chị."
Nói xong cũng không quan tâm đến vẻ mặt của hai người, cười cười, xoay
người rời đi.
Dáng người được miêu tả qua lớp tây trang vừa tinh tế vừa thẳng tắp, bước chân
vừa ổn trọng vừa thong dong.
Tâm trạng trong mắt Thẩm Như khó tả.
Lý Văn Cẩn lại hơi híp hai tròng mắt, dáng vẻ như đang suy tư gì.
"Bây giờ anh đã biết vì sao tôi lại cho người giám thị cô ta chưa?" Thẩm Như
mở miệng.
"Miệng lưỡi có nhanh nhẹn nữa cũng vô dụng thôi, là lừa hay là ngựa cứ phải
chạy thử mới biết được." Lý Văn Cẩn giơ tay đẩy mắt kính, bất kể là giọng điệu
hay là vẻ mặt đều vô cùng bình tĩnh.
Trên đời này có hai loại người thông minh, một loại là thật sự thông minh, một
loại là tự cho rằng mình thông minh.
Cho dù lần đối diện ngắn ngủi vừa rồi đã làm cho Lý Văn Cẩn có sự thay đổi
cái nhìn với Thẩm Loan, nhưng anh ta vẫn không cho rằng đối phương thuộc về
loại thứ nhất.
Nếu thật sự thông minh, sẽ không cố kiếm ưu thế ngoài miệng trước khi đứng
vững gót chân, mà đắc tội Thẩm Như vì loại lý do vớ vẩn như đến trễ này lại
càng là việc không nên, một lần sa thải hết năm nhân viên.
Thẩm Như: "Tuy lý thuyết là như thế, nhưng phòng chuyện từ trước khi nó xảy
ra, còn hơn là để đến tương lai phải hối hận."
Lý Văn Cẩn than nhẹ, giọng nói thấp đến gần như không nghe thấy: "Tôi chỉ sợ
cô nghĩ quá nhiều sẽ rất mệt..."
"Văn Cẩn, vị trí hiện tại của tôi không cho phép tôi có dù chỉ là một chút sai
lầm, anh hiểu không?" Thẩm Như ngước mắt, một khuôn mặt như hoa phù
dung, sáng lạn quyến rũ giống như hoa xuân tháng ba.
Lý Văn Cẩn ngẩn người trong chớp mắt, sau đó nhẹ giọng nói như đang hứa
hẹn: "Không cần phải lo lắng, tôi sẽ giúp cô..."
Thẩm Như cười.
Lý Văn Cẩn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Bên kia, Thẩm Loan đã dừng lại trước của văn phòng giám đốc bộ tài nguyên
nhân sự, giơ tay gõ nhẹ.
"Mời vào."
Đẩy cửa vào.
Đi qua khu tiếp khách, lại vòng qua một loạt giá để đồ cổ, Thẩm Loan đứng
trước bàn làm việc, tầm mắt lại không khỏi nghiêng về một bên, liếc qua người
đàn ông đang cúi đầu lật tài liệu trên sô pha, chỉ thấy ngón tay của anh ta với
khớp xương rõ ràng, lật từng tờ từng tờ một, vẻ mặt tập trung, dường như đang
làm một việc vô cùng thần thánh. Mặc dù đã nghe được tiếng động, phát hiện có
một người khác bước vào cũng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn thử một cái.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Thẩm, Khiêm!
Sao anh ta lại ở đây?
"Khụ!"
Mãi đến khi có một tiếng ho nhẹ vang lên, Thẩm Loan mới thu hồi ánh mắt
đánh giá và nghi ngờ, nhìn về phía chính chủ hôm nay cô muốn tìm. Giám đốc
bộ nhân sự của Minh Đạt, Từ Minh.