Thẩm Như liếc qua folder trong tay cô, nhoẻn miệng cười: "Nghe nói cô vì mấy
loại vấn đề nhỏ như đến muộn, sa thải liên tục năm người một lúc à?"
"Đến muộn là vấn đề nhỏ sao?" Thẩm Loan cười đáp lại, ngoại hình vốn đang
nhạt nhẽo ngay lập tức trở nên tươi tắn và linh động, có vài phần dáng vẻ thanh
thoát và thục nữ, thon dài lả lướt, yểu điệu uyển chuyển: "Nói như vậy, nhân
viên của Minh Đạt cũng thường xuyên đến muộn sao?"
Ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò, dường như là thật sự chỉ thuận miệng hỏi thôi,
cũng không có ý gì khác.
Nhưng vào trong lỗ tai của Thẩm Như lại bén nhọn như một chiếc gai: "Minh
Đạt và Minh Á, khác biệt một chữ thôi nhưng cách biệt một trời, cô cảm thấy có
thể so sánh sự tồn tại giữa hai bên à?" Có ẩn ý đằng sau.
Thẩm Loan nghe hiểu.
Minh Đạt và Minh Á, cũng giống như Thẩm Như và cô, một người là cô cả
danh chính ngôn thuận, một người lại là con gái riêng với thân phận bẩn thỉu
hèn mọn, tuy rằng đều mang họ Thẩm, ở giữa lại tồn tại khoảng cách như trời
với đất, xa xôi không thể với tới.
Những lời còn lộ liễu, nói trắng ra hơn so với lời này, hai đời cộng vào Thẩm
Loan đã từng nghe qua không ít, có lẽ ban đầu còn âm thầm đau buồn, khóc lóc
rơi lệ, nhưng hôm nay đã sớm luyện thành mình đồng da sắt, dao kiếm không
sợ.
Thẩm Như lấy lời nói chọc cô, ý cười của Thẩm Loan lại không thay đổi, so
sánh cả hai với nhau, người trước ngược lại trở nên không có giáo dục, càng
thêm khắc nghiệt.
"Còn tưởng rằng chị gái là tiên nữ, không dính khói lửa phàm tục, không ngờ
cũng chỉ là một người phàm, cũng không có gì mới lạ."
Ánh mắt của Thẩm Như lạnh lẽo.
Thẩm Loan không tránh không né, thẳng thắn đón nhận: "Minh Đạt cũng được,
mà Minh Á cũng thế, bất kể là tốt hay là xấu, vĩnh viễn đều là quan hệ công ty
mẹ công ty con." Cũng giống như tôi và cô, cho dù có chán ghét đến như thế
nào, đều không thể phủ nhận dòng máu giống nhau đang chảy trong thân thể và
một người cha chung.
Chém không đứt, vậy thì chỉ có thể chấp nhận.
Không phục?
Cũng được thôi, vậy nhịn đi.
"Quả nhiên là người tổng giám đốc, đi học không được mấy ngày đã luyện được
miệng lưỡi sắc bén." Thẩm Như cười khẽ, biểu cảm không thay đổi.
Thẩm Loan gật gật đầu, giống như nghe được lời khích lệ gì ghê gớm lắm,
nghiêm túc nói: "Cảm ơn, em sẽ tiếp tục cố gắng."
"..." Tức chết rồi!
"À, còn có một việc này, vừa rồi chị có nói sai một chỗ." Thẩm Loan trưng ra
một nụ cười thân thiện, sửa đúng mà nói: "Không phải sa thải, mà là từ chức.
Năm người kia đều là tự mình muốn rời đi, em cũng từng cố giữ lại, đáng tiếc là
cũng không có tác dụng gì."
Hai tròng mắt của Thẩm Như híp lại, bước tới gần: "Cô cho rằng cho xiếc nhỏ
này của cô có thể giấu trời qua biển?"
"Xiếc?" Thẩm Loan khó hiểu mà nhìn cô ta một cái.
"Cô còn muốn diễn đến khi nào?" Thẩm Như cười lạnh, không thèm che dấu sự
xem thường trong mắt. Nếu Thẩm Loan công khai, cô ta còn có thể xem trọng
cô, đáng tiếc, kẻ được nhân tình nuôi thì chung quy cũng chỉ là thứ không chính
thức, đặt trong những gia đình danh giá có tiền có quyền ở cổ đại chính là một
đứa thứ nữ không lên mặt bàn được, giấu đầu giấu đuôi, cả người đều mang vẻ
không phóng khoáng.
Vẻ mặt của Thẩm Loan càng thêm vô tội, đồng tử chiếu ra ảnh ngược của
khuôn mặt vì tức giận mà trở nên xấu xí của người phụ nữ đối diện.
Thẩm Như khó chịu như nuốt phải một con ruồi, nghiêng người tránh né, nhanh
chóng rời đi.
"Từ từ."