Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 132




"Tổng giám đốc Thẩm đâu?"

"Sao còn chưa tới?"

"..."

Mọi người nhón chân mong chờ, như các bác gái tụ tập bên đường hóng chuyện

lạ.

Rất nhanh, Thẩm Loan đã giẫm lên giày cao gót bước vào, Thái Vân ở phía sau,

một người thanh xuân xinh đẹp, một người già dặn cũ kỹ, lập tức hiện rõ sự đối

lập.

Tuy mọi người đoán được tổng giám đốc mới rất trẻ, nhưng không ngờ trẻ như

vậy, nhìn qua giống như vẫn chưa tốt nghiệp đại học!

"Tôi là Thẩm Loan, là người phụ trách mới của công ty quảng cáo Minh Á,

tương lai sẽ cùng làm việc với mọi người thời gian dài, hy vọng chúng ta có thể

chung sống vui vẻ."

Một câu mở màn, thể hiện rõ ràng, Thẩm Loan vung tay lên: "Kế tiếp, tự giới

thiệu. Mỗi người nhiều nhất hai phút, bắt đầu từ bên tay phải. Không sai, đừng

nhìn, chính là cậu."

Người đàn ông đứng lên: "Xin chào tổng giám đốc Thẩm, tôi là Trần Mặc..."

Hết một vòng, đến khi người cuối cùng nói xong, đã qua 40 phút.

"OK!" Thẩm Loan đứng lên: "Nếu mọi người đều nhậm thức, tan họp đi." Nói

xong, dẫm giày cao gót, rời khỏi phòng họp nhanh như một cơn gió, mọi người

vẫn chưa kịp phản ứng ——

"Đã xong rồi sao?"

"Không dạy bảo? Không lập uy? Không phát tác? Không tìm cảm giác tồn tại?"

"Sợ là tổng giám đốc giả..."

"Tổng giám đốc Thẩm khác biệt, không có khói lửa."

"Chỉ có tôi chú ý chiếc áo trên người cô ấy là CarlaZampatti số lượng có hạn

sao?"

"Không đâu! Quần là quần ống rộng cạp cao BrunelloCucinelli kinh điển, chất

liệu nhẹ nhàng, mềm mại bóng bẩy, được biết đến như một món đồ độc nhất

trong giới thời trang! So với LV, GUCCI, phẩm vị của tồng giám đốc Thẩm thật

độc đáo!"

"Mọi người đoán xem tổng giám đốc Thẩm cao bao nhiêu?"

"166cm?"

"Hừ, mình lùn đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều lùn. Theo tôi thấy, ít nhất

phải bằng này!"

"170?! Không phải chứ?"

"Eo nhỏ chân dài, cân nặng chắc không vượt quá 50kg, hâm mộ chết mất!"

"Quả nhiên, ông trời thật không công bằng. Khi tôi còn đang vì một tấm vé máy

bay đi La Mã mà phải tăng ca thâu đêm đến sống đi chết lại, người khác đã sinh

ra ở La Mã."

"Người anh em, nén bi thương."

"Khụ khụ ——" Thái Vân ho nhẹ hai tiếng: "Đừng ở đây nói chuyện phiếm, tất

cả trở về làm việc đi!"

Bây giờ mọi người mới từ từ giải tán.

Thẩm Loan ngồi ở trong văn phòng tổng giám đốc, ngó trái ngó phải, không có

chỗ nào hài lòng.

Bàn làm việc màu đen, ngoài lịch ngày còn lại đều là giấy tờ; ghế xoay da thật,

cực kỳ to, không biết bị mông tổng giám đốc trước cọ xát đè ép bao nhiêu lần,

da đã nứt ra luôn rồi; kệ sách và vật trang trí, tất cả đều là màu nâu thẫm; thảm

là loại to đùng màu đỏ mà khách sạn hay dùng, mặt trên in bốn chữ to màu vàng

rồng bay phượng múa – vui long khách đến!

Nhìn tổng thể, thật lỗi thời.

Không biết còn tưởng rằng chủ nhân văn phòng này đã bảy tám chục tuổi.

Tha thứ cho Thẩm Loan thật sự không thưởng thức nổi phong cách "Lão cán

bộ" này cái gọi là có bột mới gột nên hồ, nếu cô làm việc ở đây trong thời gian

dài, cô sợ bản thân sẽ buồn chết.

Vậy nên, chuyện thứ hai tổng giám đốc Thẩm làm sau khi nhậm chức là gọi

điện thoại gọi người tới đổi tất cả đồ dùng trong văn phòng, lớn có sô pha bàn

trà, nhỏ có bồn hoa cây xanh, đổi hết toàn bộ, nên vứt thì vứt, nên ném thì ném.

Không đến ba tiếng, văn phòng tử khí âm trầm ban đầu đã rực rỡ hẳn lên.

"Còn cả máy tính, thời đại nào còn dùng máy tính để bàn? Đổi thành notebook."

"Thảm? Đổi, dùng cashmere. Màu trắng dễ bẩn? Không sao, bẩn thì đổi, không

cần giặt."