Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 131




"Tiểu thư? Cô có đang nghe tôi nói không?"

Thẩm Loan gật đầu: "Nghe, công ty cô hình như không tồi."

"Không phải hình như, là thật sự không tồi."

Thẩm Loan cười cười, lập tức bước vào trong.

Em gái mập đuổi theo: "Nếu cô muốn bàn chuyện, có thể bàn bạc với giám đốc

sáng tạo của chúng tôi, anh ấy..."

"Miêu Miêu!"

"Hả, chị Thái..."

Thẩm Loan dừng bước, theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc

trang phục văn phòng dẫm giày cao gót hấp tấp từ văn phòng nhỏ ra, tầm

khoảng 35 tuổi, trên mũi đeo một chiếc kính gọng đen, mặt vô cảm, dáng vẻ cũ

kỹ bảo thủ giống chủ nhiệm giáo dục.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Loan nhìn thấy rõ ràng sự kinh ngạc và hoảng loạn từ

trong mắt đối phương, sau năm giây, cố gắng bình tĩnh lại, chỉ là bước chân vội

vàng hơn, trên mặt cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc, tuy đã cố gắng làm tốt

nhất có thể, nhưng vẫn cứng đờ như cũ.

Thẩm Loan đoán ngày thường khả năng cô ta rất ít khi cười, có thể làm đến

mức này, cũng đã có tâm.

"Chị Thái, chị gọi em?"

Người phụ nữ vẫn chưa đáp lại, lập tức lướt qua cô ấy đi đến trước mặt Thẩm

Loan, rũ mắt, cung kính mở miệng gọi: "Tổng giám đốc Thẩm."

Miêu Miêu sửng sốt.

Ánh mắt đánh giá của Thẩm Loan nhẹ nhàng đảo qua: "Thái...Vân?"

"Trí nhớ của tổng giám đốc Thẩm thật tốt, nửa tháng trước chúng ta đã từng liên

lạc."

Đúng rồi, trước khi xuất phát đi Bắc Hải một đêm, cô ta và giám đốc nhân sự

của Minh Á liên lạc qua điện thoại, bây giờ giờ, giọng nói trầm ổn của phụ nữ

trong trí nhớ và người phụ nữ khô khan trước mặt trùng khít lên nhau, có hình

tượng sống cụ thể, Thẩm Loan gật đầu, khen cô ta —— "Nhãn lực không tồi."

Mới chạm mặt đã nhận ra cô.

Lại nói tiếp, cũng là do "Thông báo bổ nhiệm" do trụ sở chính của gửi xuống,

và được fax với hồ sơ cá nhân của Thẩm Loan, bên trong còn có ảnh chứng

nhận, Thái Vân thân là giám đốc nhân sự, là người duy nhất có tư cách giữ và

xem.

Chưa đến hai giây, tin tức tổng giám đốc mới cuối cùng cũng xuất hiện đã

truyền khắp công ty.

Là người đầu tiên nhìn thấy nhan sắc của tổng giám đốc, Miêu Miêu bị mọi

người vây quanh ở giữa, nước miếng phun đầy mặt cô ấy ——

"Tổng giám đốc trông như thế nào? Có đẹp hay không?"

"Cô ấy nói gì với cô?"

"Tính cách được không? Nghe nói, kiểu tiểu thư nhà giàu này đều mắt cao hơn

đầu, dùng lỗ mũi nhìn người, rất khó ở chung..."

"Được rồi, bây giờ nghe tôi nói!" Thái Vân xuất hiện ở phía sau mọi người, nói

một câu mọi người lập tức im phăng phắc.

Miêu Miêu thở phào, vỗ vỗ ngực, nhân cơ hội bỏ trốn.

Má ơi! Cô ta sống đã hai mươi mấy năm, là lần đầu tiên được hoan nghênh như

vậy, cảm giác đó phải nói như thế nào nhỉ? Tựa như... Bị mấy chục con vịt vây

quanh, hận không thể xông lên gặm cô ta một miếng.

Sinh mệnh thật đáng quý, chuồn thôi chuồn thôi...

"Chị Thái, tổng giám đốc Thẩm đâu?"

"Tốt xấu gì cũng phải gặp mặt mọi người một chút chứ!"

"Đúng vậy... Về sau gặp nhau trong thang máy, chúng ta cũng biết phải chào hỏi

như thế nào chứ?"

Thái Vân bình tĩnh đảo mắt qua mọi người: "Gấp cái gì? Chuẩn bị một chút,

năm phút sau, mở cuộc họp."

Nói xong, xoay người rời đi.

Mọi người sôi nổi hẳn lên, phòng làm việc quạnh quẽ quá mức ban đầu trở nên

sôi nổi trong nháy mắt.

"Chị, gương đâu cho em mượn một chút."

"Đâu?"

"Em vừa ăn sáng, son môi hình như trôi rồi, em thoa lại một chút..."

"Aaa, tổng giám đốc Thẩm không phải đàn ông, đến mức này sao?"

"Đẹp đẽ là vẻ bề ngoài, là nam hay nữ có liên quan gì đâu?"

"...Cầm đi."

"Cảm ơn, moah moah ~"

"Hân hạnh!"

Không nhiều không ít, đúng năm phút đồng hồ, công ty quảng cáo Minh Á từ

trên xuống dưới 32 nhân viên tất cả đã đến đông đủ