Đánh Mất Người Ở Florence

Chương 3




Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Dần dà Dư Tây chợt nhận ra, anh chàng kế thừa tên Tương Tuân này là một người rất thích vẽ tranh, mấy ngày nay nơi mà bọn họ đến nhiều nhất là triển lãm trưng bày tranh nghệ thuật, kia là cầu Ponte Vecchio(1). Chỗ bọn họ đang đứng là bên trong cây cầu có mái che này, nơi đây vẫn đứng sừng sững sau chừng đó năm trải qua chiến tranh và cả lũ lụt, khi Dư Tây bị hấp dẫn bởi những đồ trang sức thì anh lại đem sự chú ý của mình đặt lên phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ ở cạnh đó.

“Bốn phía của cánh đồng hoang vắng rộng lớn đều tràn ngập sức sống nhưng có một gốc cây cổ thụ đã kiệt quệ sự sống, trên bầu trời vẫn còn giữ lại cành cây chi lăng, phía chân trời là hình ảnh của áng mây trắng đang trôi theo chiều gió, phía xa kia là cánh đồng hoang vắng tựa một đóa hoa mây…. Đây là một bức tranh của họa sĩ người Hoa.” Anh đứng ở trước một bức tranh trong phòng trưng bày nhỏ, nhìn cô nhẹ nhàng giải thích “Mạc Thành… Đó là tên của vị họa sĩ thiên tài người Hoa ấy.”

Dường như Dư Tây cảm thấy được khi anh nói hai chữ “Thiên tài” có mang theo nụ cười khó hiểu, giống như đang chế giễu cái gì đó như nhau. Cô vẫn chưa phân biệt rõ ràng thì lại nghe anh nói:

“Bức tranh này là thật.”

Dư Tây cảm thấy kinh ngạc, cô nhìn vào một góc phía trước khung tranh, ở đấy cô thấy một chữ “Mạc” được kí rất nghệ thuật. Cô nhìn lại bức tranh này, chỉ cảm thấy là tranh rất đẹp, nhưng đẹp như thế nào thì cô không nói được. 

“Chúng ta cầm nó xuống dưới mua đi.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói.

Những bức tranh của phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ này cho dù là của họa sĩ thiên tài nào cũng không quá đắt.

Anh lại lắc đầu cười, kéo cô ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật đó.

Dư Tây cảm thấy đáng tiếc, tuy rằng cô không đánh giá cao bức tranh đó, nhưng bức tranh của họa sĩ thiên tài vẫn rất đáng được treo trong phòng.

Tương Tuân nhìn thấy nên trêu chọc nói: “Nếu em thích, tôi sẽ vẽ cho em một bức tranh?”

“Anh biết vẽ không?”

“Biết một chút.”

Vì chuyện này nên ngày hôm nay hai người bọn họ đã kết thúc chuyến đi chơi sớm và đi tới cửa hàng nhỏ để mua dụng cụ vẽ tranh sau đó quay về khách sạn.

“Tranh gì đây?” Dư Tây tò mò nhìn về phía anh đang loay hoay với đống dụng cụ vẽ tranh.

“Tranh ‘Flora’.”

Dư Tây kinh ngạc nói: “Vậy không phải là anh đang lấy cắp ý tưởng người ta sao?”

Anh cười bảo: “Tôi chỉ vẽ Flora của tôi thôi.”

Nói là vẽ tranh Flora, thực ra đến cuối cùng chính là vẽ tranh chân dung của cô mà thôi.

“Tuy rằng không phải Flora, nhưng bức tranh của anh nhìn rất đẹp.” Cô nhận xét bức tranh của anh như vậy.

Anh đã sớm nhìn ra cô là một người không có năng khiếu nghệ thuật nên cố ý trêu cô “Đẹp như nào?”

Khá khó để cô đánh giá cụ thể, cô suy nghĩ rất lâu vẫn là không có lời nào, vậy nên cô khá tức giận nói: “Người mẫu rất đẹp!”

“Khục.” Anh bật cười, vẻ mặt đầy sống động.

Dư Tây chỉ biết đứng xem một cách ngây ngốc.

Cô phải thừa nhận rằng chính mình đã nói dối, không phải là vì tán dương vẻ đẹp của bản thân mà là tán dương tài vẽ tranh người đàn ông cô nhặt được kia.

Chú thích:
  1. Ponte Vecchio phát âm tiếng Ý:[ˈponte ˈvɛkkjo], nghĩa là Cầu Cũ) là một cầu bắc qua sông Arno ở Florence của Ý. Đây là cây cầu được xây thời Trung cổ. Cầu nổi bật với các cửa hàng xây dọc theo cầu. Ban đầu các hàng thịt ban đầu là chủ các cửa hàng dọc cầu nhưng hiện nay các cửa hàng chủ yếu bán hàng kim hoàn, hàng nghệ thuật và hàng lưu niệm. (Theo https://vi.wikipedia.org/wiki/Ponte_Vecchio)