Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 39




Hạ Chi Tình cầm điện thoại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói không nên lời.

Lục Xuyên là mối tình đầu của cô, người này đã từng trải qua nửa cuộc sống đại học của cô, từng trải qua thời thanh xuân ngây thơ tốt đẹp, cho nên nhận được tin nhắn như vậy, nếu nói cô tâm lặng như nước, một chút dao động cũng không có đó là gạt người.

Hạ Chi Tình ngồi yên ở mép giường một lúc, thở dài một hơi, đã từng tốt đẹp, kia cũng chỉ là đã từng, huống chi người này lại rất đểu, bây giờ cô đối với người này đã không còn một chút nhớ nhung gì.

Hạ Chi Tình ném điện thoại di động qua một bên, vốn định không quan tâm, bỗng nhiên giật mình một cái, cô lại một lần nữa cầm lấy điện thoại gửi Lục Xuyên một tin nhắn: Chúng tôi đang tìm đại lý và sẽ vận chuyển hàng cho bạn, nếu bạn quan tâm, vui lòng liên hệ với chúng tôi, nếu không xin đừng làm phiền.

Sau khi gửi tin nhắn, cô xoá tin nhắn của anh ta rồi cho vào danh sách đen.

Cô núp ở trong phòng, không dám đi xuống ăn sáng, cho đến khi đói bụng chịu không nổi, kẹo giấu đi đã bị cô ăn sạch, cô lúc này mới lén lút đi xuống lầu, cô đã nghĩ xong đối sách, nếu như Tống An Thần và Hạ Chi Sơ hai người liên thủ đối phó cô, cô sẽ đem chuyện của Nhân Chi Sơ come out luôn, xem ai sợ ai!

Chỉ là cô đi vào phòng khách lại phát hiện không có Tống An Thần và Hạ Chi Sơ, mẹ Tô nói bọn họ mới sáng sớm đã đi ra ngoài.

Cô nhìn cửa, cảm giác loáng thoáng ngửi được một mùi gian tình, nhưng nghĩ lại Tống Kim Nhứ không phải là sáng sớm đi bệnh viện khoa nam khám bệnh chứ?

Cô thấp thỏm bất an mà ăn xong hai chén cơm, không cách nào xác định nổi tối hôm qua mình đá như vậy, rốt cuộc là dùng bao nhiêu lực.

Mẹ Tô và ba Hạ định đi chúc Tết bạn bè, bỏ lại cô và Ô Viên, một người một chó ở nhà trông cửa.

Co lấy ra laptop định mở phim xem, chỉ là mẹ Tô và ba Hạ đi còn chưa đến nửa ly trà thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cô mang dép lê vội vàng chạy ra mở cửa.

Vừa mới mở cửa, thấy người đứng ở cửa, sắc mặt Hạ Chi Tình lập tức liền xụ lại, “Anh tới đây làm gì?”

Lục Xuyên giơ lên quà tặng trên tay, cười nói: “Lại đây chúc Tết bác trai bác gái.”

“Ba mẹ tôi không có nhà, anh có thể trở về.” Cô đứng ở cửa, một chút ý nghĩ để anh ta vào cửa cũng không có.

Lục Xuyên nở ra nụ cười tự cho là rất đẹp trai nhìn Hạ Chi Tình cười nói: “Tình Tình, sao em lại đãi khách như vậy? Chẳng lẽ em không muốn mời anh đi vào ngồi một chút sao?”

“Không muốn, tôi không cảm thấy chúng ta không còn lời gì để nói!” Hạ Chi Tình không chút suy nghĩ liền mở miệng cự tuyệt, “Còn có, sao anh lại biết nhà tôi?”

Ngày xưa cô dẫn Lục Xuyên về chính là nhà cũ, đối với nhà mới này người biết được rất ít, sao Lục Xuyên lại biết chứ?

Nghe được câu hỏi của Hạ Chi Tình, ánh mắt Lục Xuyên lóe lóe, tránh không trả lời câu hỏi sau của cô, “Tình Tình, anh biết năm đó là anh không đúng, em hãy cho anh cơ hội một lần nữa, anh nhất định sẽ chứng minh với em, anh so với tiểu bạch kiểm tối hôm qua càng thích hợp hơn!”

Khóe miệng Hạ Chi Tình nhếch lên một nụ cười lạnh, “Không phải ai làm sai chuyện gì cũng đều được tha thứ, không phải ai cũng có cơ hội sửa đổi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đối với tôi không còn quan trọng nữa. Mọi người dễ đến dễ đi, tôi không muốn nói lời khó nghe, không muốn mọi người đều phải khó xử, cũng không muốn gặp lại anh!”

Trong ấn tượng Hạ Chi Tình, Lục Xuyên là người rất cao ngạo, lòng tự trọng rất lớn, nếu đổi là Lục Xuyên trước đây, nghe được cô nói vả mặt như vậy, anh ta khẳng định chưa nói hai lời liền quay đầu đi.

Chỉ là năm tháng không thể chữa khỏi vết thương, nhưng cũng có thể thay đổi tính cách một người.

Lục Xuyên nghe được lời Hạ Chi Tình nói, lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn chinh phục của anh ta, anh ta từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ, mở ra, hướng Hạ Chi Tình một chân quỳ xuống, “Tình Tình, anh còn yêu em, anh cũng biết em khẳng định vẫn còn yêu anh, bằng không em sẽ không đồng ý đi tham gia buổi họp lớp hôm qua, khẳng định là em đi chỉ vì muốn gặp anh, chỉ cần em đáp ứng cho anh cơ hội một lần nữa, chúng ta lập tức kết hôn.”

Lục Xuyên lấy nhẫn kim cương từ trong hộp ra, kéo tay Hạ Chi Tình qua, muốn đem nhẫn mang lên ngón áp út của cô.

Hạ Chi Tình mày nhăn lại, không cho anh ta mặt mũi mà ném tay ah ta ra, “Người tự luyến cũng có mức độ, năng lực bổ não bây giờ của anh đã sánh với năm đó Nữ Oa vá trời rồi, có điều ngại quá, tôi đối với anh và nhẫn kim cương của anh đều không có hứng thú, mời anh đem theo nhẫn kim cương của anh mau chóng cút đi!”

Muốn cút bao xa, liền cút bấy xa!

Lục Xuyên nào có dễ dàng tống cổ như vậy, anh ta đứng lên, lôi kéo tay Hạ Chi Tình, muốn đem nhẫn kim cương đeo lên tay cô, Hạ Chi Tình bị ghê tởm phát điên rồi, hai người lôi kéo qua lại.

Khi Lục Xuyên ấn chuông, Ô Viên đã ăn đến tròn vo đang nằm ở trên sô pha thiu thỉu buồn ngủ, không có chạy ra.

Ô Viên là chú chó tính tình rất ôn hòa, chưa bao giờ tùy tiện sủa người lạ, cho nên trong nhà tới bất cứ người khách nào, nó đều vẫy đuôi tỏ vẻ hoan nghênh, chỉ là hôm nay nó rõ ràng đã ăn đến no căng, lười đi lên nghênh đón khách nhân.

Nhưng khi nó nghe được âm thanh cãi nhau ở cửa, thấy cô chủ nhỏ cùng người đàn ông xa lạ lôi lôi kéo kéo, nháy mắt nó giống như được bơm máu gà, “biu” một tiếng từ sô pha bò dậy, bay vọt xuống sô pha, chạy như bay qua cửa.

Chạy đến cửa, Ô Viên nhe răng nhếch miệng nhìn Lục Xuyên sủa như điên.

Lục Xuyên đối với Ô Viên có chút kiêng kị, dưới tiếng sủa như điên của Ô Viên không thể không buông tay Hạ Chi Tình ra. Hạ Chi Tình chạy vào cửa, trở tay muốn đem cửa đóng lại, lại bị Lục Xuyên một tay ngăn cản.

Ô Viên bị kẹt ở cửa, tiếp tục hướng Lục Xuyên sủa như điên, cô sợ làm tổn thương đến Ô Viên nên không thể không buông cửa ra.

Lục Xuyên vừa thấy thái độ của Hạ Chi Tình, đầu óc linh quang chợt loé, lập tức thay đổi sách lược, anh ta hơi ngồi xổm xuống, lôi kéo làm quen với Ô Viên nói: “Ô Viên, mày không nhớ rõ anh sao? Là anh a, anh Lục Xuyên đây.”

Hạ Chi Tình nghe được câu  “anh Lục Xuyên” kia, cả người nổi cả da gà da vịt, thiếu chút nữa đem đồ ăn tối hôm qua đều nhổ ra hết.

Cô vốn định mở miệng kêu Lục Xuyên cút đi nhưng cúi đầu lại thấy anh ta đang duỗi tay bắt lấy cái đuôi của Ô Viên, “Đừng……”

Cô chưa kịp nói "bắt" thì Lục Xuyên đã “A” hét to một tiếng, giơ chân lên đá Ô Viên đang cắn anh ta không bỏ ra!

Ô Viên dù hung dữ lại béo ú thì cũng chỉ là một con chó nhỏ, nơi nào cắn nổi một gã đàn ông cao một mét tám, Ô Viên bị Lục Xuyên đá một cú, thân mình tròn vo bị đụng ngã vào trên ngăn tủ, “Ngao ô” mà kêu một tiếng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến mức cô không kịp ngăn cản, cô nghe thấy Ô Viên kêu một tiếng thê lương, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ô Viên từ trên ngăn tủ chậm rãi rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ô Viên!” Hốc mắt cô nháy mắt liền đỏ.

Ô Viên nhìn thấy cô chủ nhỏ chạy tới, cái đuôi quét chấm đất còn muốn giãy giụa bò lên, Hạ Chi Tình đè lại Ô Viên không cho nó động đậy.

Đáy mắt Lục Xuyên hiện lên một tia phẫn nộ, tay phải anh ta bị Ô Viên cắn rách da, chảy ra một chút tơ máu, anh ta ở trong lòng mắng một câu “Súc sinh, cẩu tạp chủng”, ngẩng đầu lên lại thay vẻ mặt hối hận đi qua chỗ Hạ Chi Tình.

“Tình Tình, thực xin lỗi, anh không phải cố ý, Ô Viên nó thế nào, không có chuyện gì chứ?” Lục Xuyên không dám đứng gần bởi vì Ô Viên nhìn thấy anh ta đi tới liền “Ô ô” kêu lên dữ dội.

Hạ Chi Tình đứng lên, xoay người không nói hai lời, giơ tay tát một cái lên mặt Lục Xuyên.

“Bang!” Một tiếng vang lớn, có thể thấy được cú tát này của Hạ Chi Tình là dùng bao lớn sức lực.

Đều nói lực là hỗ trợ lẫn nhau, vừa tát một cái, Hạ Chi Tình chỉ cảm thấy bàn tay của mình cũng đau lên, mặt Lục Xuyên càng không cần phải nói, lập tức liền nổi lên một cái ấn bàn tay đỏ tươi.

Lục Xuyên lập tức bị đánh đến ngốc, trong trí nhớ của anh ta, Hạ Chi Tình chính là cô gái ngoan ngoãn, nữ tính, dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng, rất dễ đắn đo, cho nên hôm nay anh ta lại đây cho rằng nói vài câu lời ngon tiếng ngọt, lại đem theo nhẫn kim cương có thể lóe mù đôi mắt cô, hốt cô trở về.

Năm đó anh ta sở dĩ sẽ cùng Khương Vi làʍ ŧìиɦ với nhau, hoàn toàn là do tiện nhân Khương Vi kia không biết xấu hổ câu dẫn anh ta trước, anh ta dù sao cũng là đàn ông, lại huyết khí phương cương, nhất thời không nhịn được cũng có thể lý giải, không phải sao?

Hơn nữa nói đến chuyện này, Hạ Chi Tình cũng có trách nhiệm, khi đó nếu không phải cô luôn kiên trì nói sau khi kết hôn mới có thể phát sinh quan hệ thân mật, anh ta làm gì đến nỗi chạy đi ăn vụng, cho nên chuyện này, anh ta nhiều nhất gánh vác một phần ba sai lầm.

Anh ta cùng lắm là phạm vào cái mà đàn ông thiên hạ đều sẽ phạm sai, năm đó Thành Long làm người ta bụng đều thành lớn, Lâm Phượng Kiều còn không phải vẫn như cũ tha thứ cho ông ta? Cho nên Lục Xuyên cảm thấy mình còn chưa có làm Khương Vi lớn bụng, hơn nữa trách nhiệm không hoàn toàn ở anh ta, chỉ cần anh ta hơi chịu thiệt nhận sai, Hạ Chi Tình khẳng định sẽ tha thứ anh ta, quay trở lại bên cạnh anh ta.

Mà Hạ Chi Tình ra một cái tát này hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo dự đoán của anh ta, cốt truyện cách xa vạn dặm, cho nên Lục Xuyên nhất thời không phản ứng lại.

Hạ Chi Tình cắn môi, tức giận đến cả người run rẩy, tên cặn bã này, nói anh ta là đồ cầm thú, còn vũ nhục hai chữ cầm thú !

Tính cách của cô là nhát gan sợ phiền phức, nhưng trước tiên là phải không chạm vào điểm mấu chốt của cô, mà việc Lục Xuyên đá bay Ô Viên này hiển nhiên đã chạm đến điểm mấu chốt của cô.

“Anh mau cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!” Hạ Chi Tình cầm lấy chổi lông gà đặt ở trên ngăn tủ không chút khách khí mà đập lên người Lục Xuyên, muốn đem anh ta đuổi đi, sau đó nhanh chóng mang Ô Viên đi bệnh viện thú y khám bệnh.

Lục Xuyên mới đầu còn trốn tránh không dám đánh trả, nhưng thấy Hạ Chi Tình xuống tay quả thực là muốn đánh chết anh ta, lửa giận cũng chậm rãi bốc lên, anh ta bắt lấy chổi lông gà trong tay Hạ Chi Tình, “Hạ Chi Tình, cô dám đánh một cái nữa thì tôi sẽ không khách khí!”

“Không khách khí? Anh muốn không khách khí như thế nào?” Bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Lục Xuyên quay đầu lại còn chưa kịp thấy rõ ràng người nói chuyện là ai trên mặt liền ăn một quyền.

Trên xương gò má Lục Xuyên ăn một quyền, cả người không đứng vững, liên tục lui vài bước mới đứng vững thân mình, anh ta tập trung nhìn lại liền nhịn không được!

Tình địch gặp mặt vốn dĩ là chuyện hết sức đỏ mắt, huống chi tình địch này ngay cả một câu không nói liền thượng cẳng tay, Lục Xuyên một bên phun ra một búng máu, một bên cởi ra áo ngoài, trán nổi gân xanh: “Con mẹ nó, hôm nay lão tử không đánh chết mày, lão tử liền cùng họ với mày!”

Lục Xuyên đem áo ngoài ném qua Tống An Thần, cả người nhào qua. Tống An Thần duỗi tay bắt lấy áo, chân dài vừa nhấc liền đá một cú lên ngực Lục Xuyên, ngay sau đó lại thêm một cú đấm đánh ngã Lục Xuyên đo đất.

Hạ Chi Tình ở một bên xem đến khẩn trương không thôi, “Anh, anh mau đi kéo bọn họ ra!”

Hạ Chi Sơ ở một bên ôm lấy bả vai cô, an ủi nói: “Không cần lo lắng, anh ta không phải đối thủ của An Thần .”

Hạ Chi Tình nghe vậy, nhịn không được trợn trắng mắt, cô không phải mắt mù, đương nhiên thấy được Lục Xuyên không phải đối thủ của Tống An Thần, Lục Xuyên tuy rằng cũng có vóc dáng một mét tám, nhưng mà hơi gầy, hơn nữa có thể nhiều năm không vận động, nhìn qua hơi yếu đuối mong manh, một cơn bão to gió lớn là có thể thổi bay anh ta, mà Tống An Thần lại một thân cơ bắp, đánh Lục Xuyên đến phân không rõ đông nam tây bắc, cho nên cô không phải lo lắng an nguy của Tống An Thần mà là lo lắng cứ tiếp tục đánh như vậy sẽ nháo ra mạng người.

Hạ Chi Sơ nhìn đánh đến không sai biệt lắm, lúc này mới gọi điện thoại kêu bảo an lại đây, nói có người tự tiện xông vào nhà dân, bảo an rất nhanh liền tới đây, hai người bảo an tuổi trẻ cao to vạm vỡ mang Lục Xuyên ra ngoài cửa, Lục Xuyên la hét muốn báo cảnh sát.

Lúc này Hạ Chi Tình đã sớm chạy vào phòng tắm, cầm một cái khăn tắm lại đây, sau đó thật cẩn thận đem Ô Viên đang nằm trên mặt đất bế lên, chuẩn bị mang Ô Viên đi bệnh viện thú y khám bệnh.

Tống An Thần đưa mắt ra hiệu với Hạ Chi Sơ đang đứng một bên, sau đó nhìn Hạ Chi Tình nói: “Anh và em cùng đi.”

Hạ Chi Sơ tự nhiên hiểu được Tống An Thần không muốn anh làm bóng đèn di động đi theo, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý bán mặt mũi cho Tống An Thần.

Kỳ thật anh đi không theo, chủ yếu là do vừa rồi nghe được giọng Lục Xuyên gọi điện thoại báo cảnh sát nên cần phải có người ở lại xử lý.

Tống An Thần một đường lái đến bệnh viện thú y, cho đến khi nghe được bác sĩ nói Ô Viên chỉ là não bị chấn động một chút, trái tim Hạ Chi Tình mới buông xuống.

Nếu Ô Viên bởi vì cô mà xảy ra chuyện gì, ba Hạ khẳng định sẽ rất đau lòng, cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Hai người ôm Ô Viên chậm rãi lái xe trở về.

Hạ Chi Tình ngồi ở ghế phụ, vuốt ve Ô Viên, Ô Viên híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, động vật luôn là kiên cường so với con người, chịu đau đớn gì cũng chỉ là kêu rên vài tiếng.

Xe ngừng lại ở giao lộ đèn đỏ, cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy tay Tống An Thần có chút bầm, hẳn là vừa rồi đánh quá mức độc ác, khóe miệng cô mím mím, vẫn là mở miệng nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Lục Xuyên ngoài mặt nhìn giống công tử thư sinh, nhưng đây không phải lần đầu tiên anh ta động tay với phụ nữ, nhớ rõ khi vừa mới yêu đương, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài chơi, ở trên xe buýt cô không cẩn thận dẫm phải chân của một cô gái, cô xin lỗi, chỉ là đối phương vẫn là không buông tha, miệng nói ra mấy lời dơ bẩn không nói, còn đẩy cô một cái, cô đứng không vững đụng vào thanh sắt trên xe buýt.

Lục Xuyên thấy được, không nói hai lời, xông lên tát cô gái kia hai bạt tai, cô gái kia cũng là người đanh đá, cùng Lục Xuyên tại chỗ đánh nhau, cuối cùng khi cô gái kia vỡ đầu chảy máu mới ngưng hẳn trận hỗn chiến kia.

Năm đó cô ẩn ẩn cảm thấy Lục Xuyên ra tay đánh phụ nữ không tốt, tuy rằng đối phương không phải dạng tốt lành gì, nhưng mà đối với một cô gái lại xuống tay tàn nhẫn như vậy thật sự có chút quá bạo lực, lúc ấy cô đem suy nghĩ này nói cho Khương Vi, Khương Vi quở trách cô một trận, nói Lục Xuyên vì cô mới cùng người ta động thủ, cuối cùng bồi tiền không nói, còn bị trường học ghi tội, cô không những không cảm kích, vậy mà còn cảm thấy bạn trai của mình quá bạo lực, quả thực là lòng lang dạ sói.

Cô bị Khương Vi quở trách đến ngóc đầu không nổi, cuối cùng bị tẩy não thành công, cũng cảm thấy chính mình có chút lòng lang dạ sói, cho nên không để ý lại vấn đề Lục Xuyên bạo lực, cho đến bắt gian ngày đó, cô duỗi tay đánh Lục Xuyên, Lục Xuyên không kiên nhẫn liền mạnh mẽ đẩy cô ra ngoài.

Cô bị ngã trên mảnh vỡ thủy tinh, nó chui vào trong lòng bàn tay của cô, tổng cộng mười cái, làm để lại một vết sẹo không bao giờ biến mất. Nhiều năm qua đi, cô đã sớm quên mất chuyện Lục Xuyên có tính bạo lực, cho nên vừa rồi khi nhìn thấy Ô Viên bị thương nghiêm trọng như vậy, cô kích động đến nhịn không được, nếu không phải anh và Nhân Chi Sơ đúng lúc trở về, cô thật sự không biết Lục Xuyên sẽ làm ra chuyện gì với cô.

Mắt phượng Tống An Thần liếc mắt cô một cái, nhàn nhạt nói: “Lúc này anh cũng đã tin, con thỏ nóng nảy thật sự sẽ cắn người.”

Lời này của anh một câu hai nghĩa, nói về hành vi hôm nay của cô, lại ám chỉ chuyện tối hôm qua.

Hạ Chi Tình mặt nóng lên, nghẹn một hồi lâu, mới lúng ta lúng túng nói: “Anh không có việc gì chứ?”

Đèn đỏ phía trước chuyển thành đèn xanh, Tống An Thần khởi động bộ ly hợp, quay đầu lại nhìn phía trước, cong lên khóe miệng cười nói: “Có chuyện gì hay không, em nghiệm hoá một chút sẽ biết.”

Nghiệm hóa? Nghiệm như thế nào? Hạ Chi Tình chinh lăng một hồi lâu mới hiểu được, một khuôn mặt đỏ giống như quả táo, tùy lúc sẽ phát nổ. 

Khóe mắt Tống An Thần liếc đến bộ dáng của cô, ý cười khóe miệng càng sâu.

Hai người một đường không nói chuyện lái xe về đến nhà.

Ba Hạ và mẹ Tô đi chúc Tết bạn bè đã trở về, cũng đã biết chuyện đã xảy ra, ba Hạ ôm lấy Ô Viên từ trong tay cô, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành.

Mẹ Tô lải nhải, nhắc mãi năm đó mắt mù, vậy mà lại cho rằng Lục Xuyên là thằng bé tính tình ôn hòa, sau đó thuận tiện nói may mắn cô đã cùng anh ta chia tay.

Hạ Chi Sơ bị mới đi Cục Cảnh Sát, bất quá anh đã gọi điện thoại về nói cho bọn họ không cần lo lắng, bởi vì anh có mấy người anh em vừa lúc làm quan ở Cục Cảnh Sát, hơn nữa có video theo dõi chứng minh Lục Xuyên là tự tiện xông vào nhà dân.

Nháo đến muộn, Hạ Chi Sơ mới trở về, nói là dưới sự phối hợp của cảnh sát đã bồi thường cho Lục Xuyên một ngàn tệ tiền thuốc men, việc này cứ như vậy kết thúc.

Hạ Chi Tình nằm ở trên giường của mình, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cảm khái vô hạn, không ngờ tới chuyện xưa của cô và Lục Xuyên cuối cùng còn xảy ra nhiều chuyện bất kham như vậy.

Cô thở dài một hơi, nhắm mắt lại cưỡng bách bản thân đi ngủ, sáng mai cô và Tống An Thần sẽ chuẩn bị lái xe quay lại thành phố S.

Vì tránh thời điểm kẹt xe, sáng sớm ngày hôm sau cô đã bị mẹ Tô đánh thức.

Khi chia tay, mẹ Tô nắm tay Tống An Thần, vẻ mặt lưu luyến không rời, ngược lại đem người được gọi là con gái ruột của bà gác ở một bên, cô tức khắc cảm thấy có chút đau tim, ba Hạ đi theo một bên cũng đồng bệnh tương liên đau tim không thôi. Cô trước tiên ngồi vào ghế phụ, nhắm mắt làm ngơ.

Hai người lái một ngày một đêm trở lại thành phố S, nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau đó là mùng bảy, sẽ bắt đầu đi làm.

Vào lúc ban đêm, diễn đàn WeChat của công ty lại lần nữa náo nhiệt lên, Hạ Chi Tình nhìn thoáng qua, hoá ra là mọi người đang thảo luận chuyện tân tổng giám đốc ngày mai sẽ đến nhận chức.