[Dân Quốc] Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ

Chương 54: Nhà họ Dịch (3)




Cô chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho Thẩm Kỉ Đường đều không giống nhau, hôm nay mang lên một đĩa bánh quế, kèm theo kem và sốt sô cô la, còn có một đĩa lê Lai Dương đã cắt, coi như là sự kết hợp giữa Đông và Tây.

May thay, Thẩm Kỉ Đường rất ủng hộ, nhanh chóng ăn sạch sẽ.

Anh cầm mũ, liếc nhìn Hồ Mạn Mạn: “Hôm nay tôi không về ăn tối, không cần chuẩn bị.”

Hả? Hồ Mạn Mạn ngẩn ra, khi tiễn Thẩm Kỉ Đường ra ngoài, suy nghĩ một chút, hôm nay là chủ nhật, chẳng lẽ quân đội nghỉ chủ nhật? Nhưng cô cũng không quản được lịch trình hàng ngày của Thẩm Kỉ Đường.

Thẩm Kỉ Đường cả ngày không về, cô không cần chuẩn bị bữa tối, tức là cô có gần như cả một ngày nghỉ ngơi.

Cô vội vàng trở về phòng, lau sạch cái túi nhỏ làm bằng tre, lấy túi hương bên trong ra, rồi cẩn thận cho vào túi giấy da, xin phép má Trương nghỉ, nói là có việc ra ngoài.

Hiện tại Hồ Mạn Mạn trở thành người tâm phúc của Thiếu soái, má Trương nào có lý do không đồng ý, chỉ dặn cô đi nhanh về nhanh.

Không có Tam Ni, cô tự mình xin phép ra ngoài, nhưng lại cũng dễ dàng như vậy.

Dinh thự của họ Dịch nằm trên đường Meg, cách không xa phủ Đại soái, giữa trưa đầu thu thời tiết hơi nóng, Hồ Mạn Mạn bỏ áo len nhỏ lên khuỷu tay, xoa xoa.

Cô thở phào, trên tường trắng có một tấm biển lớn, trên đó khắc chữ Dinh thự họ Dịch.

Cuối cùng cũng đến nơi.



Nhấn chuông cửa, một nha hoàn ra mở cửa, Hồ Mạn Mạn đơn giản nói qua, cô nha hoàn kia nói: “Chờ đã, tôi đi hỏi Thúy Lan một chút.”

Có lẽ Thúy Lan là nha hoàn hôm đó.

Hồ Mạn Mạn chờ một lúc, nha hoàn kia quay lại dẫn cô vào: “Đi cổng phía Đông, phía trước có rất nhiều xe hơi.”

Quả nhiên, chỉ riêng cổng trước rộng rãi đã có một hàng xe nhỏ đỗ ở đấy.

Cô theo nha hoàn vào cổng Đông, đi đến một cầu thang, cũng không thấy Dịch Tùng Liên, Thúy Lan đi qua, cô lấy túi giấy da ra, Thúy Lan kiểm tra một lượt, đưa lại cho Hồ Mạn Mạn bảy đồng đại dương còn lại: “Hôm nay cô chủ có việc bận, không ra cảm ơn cô được.”

Tiền đã giao xong, Hồ Mạn Mạn cũng không cần phải câu nệ gì việc cảm ơn, Thúy Lan dĩ nhiên cũng chỉ lịch sự nói vài câu, với sự phô trương ngày ấy của Dịch Tùng Liên, cô ta tự nhiên sẽ không ra cảm ơn một người có vẻ là hạ đẳng như Hồ Mạn Mạn.

“Cô chủ Dịch khách khí rồi.”

Hồ Mạn Mạn từ nhà họ Dịch đi ra, đến bên đường cổng lớn, đầy hoa hồng các màu đang nở rộ, cô đi hơi chậm lại, không khí trong lành mang theo hương hoa hồng nhẹ nhàng, mùa này khiến người ta hơi say.

“Hồ, em Hồ.”

Cô quay lại, phía sau có một chàng trai mặc áo vải thô, khoảng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt hàm hậu đang tươi cười.



“Anh là?”

Chàng trai bị cô nhìn, mặt đỏ bừng: “Tôi là con trai của má Trâu, Ngô Học Văn.”

Là anh ta.

Hồ Mạn Mạn nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, sao lại gặp anh ta ở đây?

Ngô Học Văn gãi đầu: “Tôi đi xe đạp đến, hay là tôi chở em về nhé?”

...

Trên ban công tầng hai, Thường Vân Lai đang cầm ly rượu ngắm nhìn toàn bộ phủ của Dịch gia, nhà họ Dịch hào phóng, toàn bộ nội thất đều được lát đá cẩm thạch, ở Thượng Hải có danh tiếng là cung điện băng, hào nhoáng là hào nhoáng, nhưng hơi lạnh lẽo, anh ta vội vàng ra ngoài tắm nắng một chút.

Vừa nhìn xuống, lập tức ái chà một tiếng, quay sang nói với Thẩm Kỉ Đường đứng phía sau: “Thiếu soái, ngài cũng đưa nha hoàn đó đến sao?”

Ngày hôm đó Thường Vân Lai lén chuyển mắt nhìn, hôm nay lại không kiêng dè gì. Thẩm Kỉ Đường nhướn mày: “Có vẻ như cậu vẫn muốn bị phạt chạy.”

Thường Vân Lai như không nghe thấy, ngắm một hồi lâu, ánh mắt mới liếc thấy bên cạnh Hồ Mạn Mạn có một chàng trai: “Hả, hoa tươi dính phải phân bò.”

Biểu tình của Thẩm Kỉ Đường trong một khoảnh khắc đông cứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thường Vân Lai: “Cậu nói cái gì phân bò?”