Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 60




Thời điểm Đường Kiều về nhà mang theo rất nhiều hoa quả. Đây là chính nàng mua, nàng cũng mua cho Cố Thất gia rất nhiều nha!

Không có biện pháp, bản thân hắn đã tự nhân là được nàng bao nuôi. Nếu nàng không tiêu chút tiền cho hắn thì không tốt lắm đi.

Hơn nữa.. Đường Kiều chột dạ nghĩ, ngày ấy nàng còn cầm nhiều đồ ăn vặt của hắn nha! Nhưng mà sao hắn lại còn chuẩn bị thêm một thùng nữa vậy? Thật là kỳ quái.

Đường Kiều cũng không nghĩ nhiều, vừa vào cửa liền hỏi: "Bạn học của ta đến chưa?"

Tứ Diệp lập tức trả lời: "Đến rồi, đang ở phòng khách chờ tiểu thư ạ."

Đường Kiều le lưỡi, nhanh chóng chạy vào. Nàng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi a, vừa rồi ta ra ngoài một chuyến."

Hứa Tịnh và Lê Vân Triều cùng đến, hai người cũng chỉ mới đến một lát thôi, còn đang chuẩn bị ăn hoa quả đâu! Hứa Tịnh nói chuyện rất ngọt, tán gẫu với Thẩm Liên Y vô cùng hợp ý, một tiếng lại một tiếng "dì". Lê Vân Triều ngồi một bên yên lặng lắng nghe, vô cùng thục nữ.

Thẩm Liên Y cầm lấy hoa quả Đường Kiều mua, nhìn khay đựng hoa quả trên bàn đã sắp hết liền phân phó Tứ Diệp đi rửa. Sau đó dặn dò Đường Kiều dẫn bạn học đi chơi liền lên lầu về phòng, trả lại không gian cho ba người Đường Kiều.

Hứa Tịnh nhìn thấy quần áo trên người Đường Kiều vẫn không thay đổi, nháy mắt hỏi: "Đường Kiều, bạn còn chưa về nhà sao?"

Đường Kiều nở nụ cười, nói: "Đúng vậy. Ở bên ngoài mình chạm mặt người nhà đường ca, dứt khoát né tránh bọn họ."

Đường Kiều giống như không kiêng dè chuyện này, nhưng Hứa Tịnh và Lê Vân Triều cũng không thể không lo lắng.

"Đường Kiều, sau này không cần sợ, có việc gì thì tìm mình, mình sẽ bảo vệ bạn." Hứa Tịnh vỗ ngực đảm bảo.

Đường Kiều phát hiện, mấy cô gái bên cạnh nàng sao lại đều muốn bảo vệ nàng vậy? Chẳng lẽ nàng nhìn qua là người dễ bị bắt nạt thế sao?

Đường Kiều cười hì hì: "Mình dẫn hai bạn đi dạo nhé? Có muốn xem phòng mình không?"

"Muốn!"

Tình bạn giữa các cô gái kỳ lạ vậy đó. Lúc đầu còn không quen thuộc, lại trong chớp mắt trở nên thân thiết đến thế.

Hứa Tịnh nghe nói Đường Kiều và Lê Vân Triều đều phải học thêm, liên tục xua tay xin hàng.

Hứa Tịnh cảm khái nói: "Mình không muốn lãng phí thanh xuân tươi đẹp vào chuyện học hành đâu. Mình vốn định rủ hai bạn cùng đi chơi. Bây giờ xem ra không thể được rồi."

Đường Kiều cười cười: "Chúng mình cũng không phải ngày nào cũng học a. Có việc bạn cứ gọi cho mình, chúng ta hẹn nhau đi chơi."

Vừa nói như vậy, Hứa Tịnh liền gật đầu, nói: "Vậy quyết định thế nhé, chúng ta cùng nhau chơi đùa."

Chạng vạng, Đường Kiều đặc biệt gọi điện cho Thẩm Thanh mượn xe: "Mình để lão Vương lái xe đưa hai bạn về. Trời tối rồi, cả hai đều là con gái, ngồi xe kéo không an toàn."

Hứa Tịnh nhìn thấy chiếc xe, ánh mắt tỏa sáng: "Thật hâm mộ bạn nha Đường Kiều. Xe nhà bạn thật đẹp."

Lúm đồng tiền trên má Đường Kiều như ẩn như hiện. Nàng phát hiện Hứa Tịnh làm chuyện gì đều vô cùng khoa trương, nhưng cũng không có ác ý.

"Đây là xe của bác mình, không phải của nhà mình. Chiếc xe của nhà mình đã bị cha mình lấy đi rồi."

Hứa Tịnh: ".. Nga!"

Lê Vân Triều lập tức nói: "Hứa Tịnh, chúng ta đi thôi. Lần sau lại cùng nhau đi chơi."

Cô sợ Hứa Tịnh còn nói ra lời gì đó không phải làm ảnh hưởng đến Đường Kiều nên nhanh chóng kéo Hứa Tịnh rời đi.

Đường Kiều đứng trên bậc thềm vẫy tay với hai người. Sau đó mỉm cười hỏi Tứ Diệp đang đứng bên cạnh: "Hôm nay đám người Đường Sĩ Kiệt có đến làm loạn không?"

Tứ Diệp vội vàng gật đầu, nói: "Có ạ! Lão phu nhân đến đây, vô cùng hung dữ. Phu nhân không cho bọn họ vào nhà, bọn họ còn vênh váo mắng chửi! Bọn họ nói xấu tiểu thư rất nhiều, làm phu nhân tức giận. Sau đó không biết vì sao cảnh sát lại đến, bắt tất cả bọn họ đi. Đúng là ông trời hiển linh!"

Đường Kiều thầm nghĩ, làm gì có ông trời hiển linh, là Cố Thất gia hiển linh thì có!

Nàng cười hì hì bước vào nhà, nói: "Cho nên a, làm người đừng có quá đáng, nếu làm cho ông trời ngứa mắt, không cần ông trời thì cũng sẽ có người khác ra tay thu thập."

Lời này có chút kỳ quái, Tứ Diệp không hiểu, nhưng cô nghĩ tiểu thư là người đọc sách, biết nhiều nên nghe lời tiểu thư luôn không sai.

Hai bạn học đã về, Thẩm Liên Y cũng xuống lầu. Bà rất vui vì con gái có bạn bè ở trường. Con gái mà, nên vui chơi giải trí, kết giao bạn bè.

Bà hỏi: "Hôm nay con đi đâu vậy?"

Đường Kiều chỉ gọi điện thoại nói sẽ về muộn một chút, nhờ bà tiếp đón bạn bè giúp cô, cũng không nói gì nhiều.

Đường Kiều cười nói: "Con đi thăm Cố Nhị Nữu."

Thẩm Liên Y nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra cái tên quen tai này là ai.

Là chú chó kia a..

Con gái của bà đúng là rất thích chú chó kia. Nhưng nếu bảo nàng tự nuôi một con thì nàng lại không chịu.

Thẩm Liên Y thật không hiểu tâm tư của con gái.

"Cũng không biết chủ ngôi nhà kia là ai. Nếu như con thật sự thích Cố Nhị Nữu nhà bọn họ, chúng ta nên đi qua chào hỏi một chút, đừng làm cho người ta cảm thấy mình không hiểu lễ nghĩa. Con còn nhỏ, không phân biệt được người tốt người xấu. Nếu không gặp một lần, mẹ không yên tâm." Bỗng nhiên ly hôn, Thẩm Liên Y cảm thấy bà phải gánh vác cả cái nhà này, nhất thời có chút lo sợ khẩn trương, chuyện gì cũng cẩn thận dặn dò.

Đường Kiều ngồi trên ghế sofa, cười khanh khách nhìn mẹ nàng nói lảm nhảm. Tuy rằng mẹ nàng có hơi dài dòng, nhưng Đường Kiều cảm thấy rất vui, nàng cười tủm tỉm nói: "Tất nhiên là một người rất tốt. Nếu không phải người tốt, sao cảnh sát có thể đến bắt người chứ?"

Thẩm Liên Y sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Thì ra là như vậy!"

Lúc cảnh sát đến bắt người, có nói là hàng xóm xung quanh báo án ở đây có người gây chuyện làm loạn. Bà còn tưởng là hàng xóm thật, cảnh sát cũng rất có trách nhiệm. Không nghĩ tới, thì ra không phải như vậy.

Nhất thời Thẩm Liên Y cũng không biết nói gì cho phải.

Đường Kiều còn nói: "Mẹ đừng lo lắng, đợi bác trở về, con dẫn hai người đi chào hỏi người ta. Bây giờ hai người chỉ cần biết người đó rất tốt là được."

Hai ngày nay Thẩm Thanh về quê xử lý chuyện làm ăn nên mới không có mặt.

Thẩm Liên Y gật đầu: "Con nói đúng, phải đến chào hỏi một lần."

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, người có thể điều động cảnh sát cũng không phải người bình thường nha. Nghĩ vậy, bà lại có chút lo lắng.

Đường Kiều nhìn thần sắc của mẹ mình, nhẹ nhàng nắm tay bà, nói: "Mẹ, lại đây, chúng ta nói chuyện."

Thẩm Liên Y a một tiếng, không biết con gái muốn nói điều gì.

Đường Kiều quan sát Thẩm Liên Y, nghĩ nghĩ, kéo bà ra ngoài, hai mẹ con ngồi trong vườn hoa. Đường Kiều nghiêm túc nói: "Mẹ, từ nay về sau, chỉ có hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau."

Lời mở đầu của nàng có chút nghiêm túc làm cho Thẩm Liên Y không tự chủ mà ngồi thẳng lưng. Bà nhìn con gái, thấy ánh mắt nghiêm túc của Đường Kiều, bà gật đầu, nói: "Đúng vậy, chỉ còn lại hai chúng ta."

Không biết vì sao, trong lòng có chút xót xa, nhưng bà lại không muốn khóc, chỉ muốn trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn. Nếu như bà không kiên cường, con gái biết phải làm sao.

Thẩm Liên Y nhẹ giọng nói: "Nhưng mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Y Y của mẹ. Quyết không để con chịu khổ."

Đường Kiều nở nụ cười, nụ cười thật rực rỡ. Nàng nắm tay bà, nhẹ giọng nói: "Con biết. Mẹ thương con như vậy, tất nhiên sẽ tốt với con. Nhưng chỉ còn lại hai người chúng ta, có rất nhiều việc, cần phải nhắc nhở mẹ."

Thẩm Liên Y lập tức nói: "Con nói đi."

Bà nhẹ giọng: "Mẹ chưa từng được đọc sách, tuổi cũng lớn, chắc chắn sẽ có sơ hở, luôn lo lắng bản thân làm không được tốt. Con phải giúp mẹ cân nhắc."

Những lời Đường Chí Dong chửi bới Thẩm Liên Y đã hoàn toàn xâm nhập vào xương tủy của bà. Mặc kệ bình thường làm gì, bà luôn lộ ra một chút tự ti. Mà con gái bà, bà cũng cảm thấy nàng được học hành nên còn mạnh mẽ hơn bà chủ là bà đây rất nhiều.

Đường Kiều nhìn ánh mắt của mẹ mình, cơ hồ có thể nhìn thấy sự tự ti trong đó.

Ngón tay Đường Kiều nhẹ nhàng vỗ về bàn tay Thẩm Liên Y, nghiêm cẩn nói: "Mẹ, kỳ thật cái gì mẹ cũng không cần lo lắng. Chúng ta là mẹ con, không có chuyện gì không xử lý được."

Thẩm Liên Y gật đầu: "Đúng đúng."

Đường Kiều mỉm cười: "Sau này người Đường gia chắc chắn sẽ thường xuyên đến quấy rầy chúng ta. Nhưng chuyện này cũng không lo lắng nhiều, chỉ cần có người tới, chúng ta liền báo cảnh sát là được. Con tin tưởng cảnh sát sẽ tình nguyện xử lý chuyện này. Bọn họ vào đó vài lần có lẽ sẽ thành thật hơn. Không phải bọn họ tự khoe khoang là dòng dõi thư hương sao? Con muốn nhìn bọn họ bị nhục nhã. Đương nhiên, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng vẫn là tương lai của mẹ."

Đường Kiều đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nàng nhẹ giọng nói: "Chúng ta không thể vĩnh viễn sống dựa vào bác a. Bác cũng có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa, có thể bác sẽ kết hôn. Chúng ta nếu cái gì đều dựa vào bác, tương lai, vợ bác sẽ không vui."

Thẩm Liên Y lại gật đầu, tuy rằng người "vợ" này còn chưa thấy bóng dáng đâu, nhưng bà lại cảm thấy Đường Kiều nói rất đúng.

"Con nói rất đúng, chúng ta không thể dựa vào bác con mãi được!"

Đường Kiều mỉm cười: "Con biết mẹ có một ít đồ cưới cho nên cuộc sống tạm thời không cần lo lắng, không cần làm phiền bác. Bác dãi nắng dầm mưa cũng rất mệt."

Lời này của Đường Kiều cũng là lời trong lòng Thẩm Liên Y. Nhiều năm nay, ca ca của bà là bộ dạng gì bà rất hiểu nhưng huynh ấy lại luôn bịt tai trộm chuông*. (*Ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi. Ý ở đây là: Thẩm Thanh làm việc vất vả nhưng lại biểu hiện ra ngoài là ông sống rất tốt để mẹ con Đường Kiều yên tâm. Ông cho rằng mình che giấu tốt nhưng mẹ con Đường Kiều đều biết hết)

Bây giờ bà và Đường Chí Dong đã ly hôn, chỉ còn bà và con gái, không cần nhiều giúp việc như vậy. Trong lòng bà cảm thấy con gái thật hiểu chuyện.

Thẩm Liên Y nhẹ giọng nói: "Y Y của mẹ là người thông minh. Bác con nhiều năm nay thật sự rất khổ. Năm đó, bác dâu con.."

Bà nghĩ nghĩ, nói: "Tóm lại chuyện này không giấu giếm được con, dứt khoát nói cho con cũng được."

Thẩm gia chẳng phải chính gốc người Thượng Hải. Bọn họ là nhà giàu ở cổ trấn giáp Thượng Hải, chuyên làm về thuyền biển. Thẩm Thanh sớm đã đính ước cùng Giang tiểu thư, một cô gái người bản địa Thượng Hải. Giang tiểu thư này chính là "bác dâu" trong miệng Thẩm Liên Y. Tuy rằng gọi là "bác dâu" nhưng thật ra bà còn chưa kết hôn với Thẩm Thanh.

Lúc ấy Giang gia có hai con gái. Con gái lớn đính ước với nhị công tử Lô gia cũng làm thuyền vận – Lô Vũ Lâm. Con gái thứ hai chính là Giang tiểu thư đính ước với Thẩm Thanh. Nếu mọi chuyện thuận lợi, Thẩm Thanh và Lô Vũ Lâm sẽ thành anh em đồng hao, cũng không có những chuyện thị phi sau này..

Chỉ tiếc, không có nếu như..

Con gái lớn Giang gia lúc đi ngoại khóa cùng trường gặp phải bọn cướp, bị cưỡng hiếp. Chuyện này sau đó lại bị truyền ra ngoài, mọi người đều biết. Tuy rằng Lô Vũ Lâm nói hắn không quan tâm, nhưng đại tiểu thư Giang gia vẫn dùng lụa trắng treo cổ tự vẫn.

Giang gia cảm thấy thẹn với Lô gia, lại cảm động vì nhân phẩm của Lô Vũ Lâm, kiên định muốn kết thân với Lô gia. Bọn họ sinh ra ý nghĩ đem con gái thứ hai gả cho Lô Vũ Lâm, dó đó ép nhị tiểu thư chia tay với Thẩm Thanh. Thẩm Thanh và Giang tiểu thư là tình đầu ý hợp, lúc ấy gặp phải tình huống như vậy tất nhiên là không đồng ý. Nhưng lão gia tử Giang gia lấy cái chết uy hiếp, tình nguyện bỏ Thẩm gia, cũng không muốn có lỗi với Lô gia.

Vết sẹo trên mặt Thẩm Thanh cũng là bị thương do cuộc từ hôn này.

Thẩm Thanh kiên quyết không đồng ý từ hôn, Giang nhị tiểu thư và ông lại là tình thâm nghĩa trọng. Giang gia thế mà lại sinh ra ý nghĩ bàng môn tả đạo, bắt Giang nhị tiểu thư uống thuốc, âm mưu muốn gạo nấu thành cơm với Lô Vũ Lâm.

Giang nhị tiểu mất trong sạch, cũng không cho bọn họ được như mong muốn, tình nguyện nhảy sông tự sát.

Thẩm Liên Y nói tới đây, hơi hơi thở dài: "Giang nhị tiểu thư lúc sắp chết có để lại thư tuyệt mệnh cho bác con. Bà không hận bất cứ ai, chỉ mong bác con cũng đừng làm ai khó xử."

Nghe đến đó, sắc mặt Đường Kiều vô cùng khó coi, nàng cười lạnh: "Giang gia và Lô gia đúng là khinh người quá đáng."

Thẩm Liên Y thở dài một tiếng, nói: "Đều là số mệnh."

Đường Kiều lắc đầu: "Không có chuyện gì gọi là số mệnh cả. Cuộc sống này, số mệnh là nắm giữ trong tay chính mình. Bọn họ thật sự không để Thẩm gia vào trong mắt."

Thẩm Liên Y nhìn ánh mắt con gái, nhanh chóng dặn dò: "Mẹ nói chuyện này với con không phải hy vọng con nói lung tung làm bác khổ sở, cũng không phải để cho con đi làm bậy. Con có hiểu không?"

Đường Kiều yên lặng, gật đầu nói: "Con biết, mẹ yên tâm đi. Con sẽ không nói linh tinh trước mặt bác."

Thẩm Liên Y cúi đầu: "Nhiều năm nay, bác con, rất khổ sở. Không cần giận bác con, ông ấy.. Cũng không dễ dàng."

Đường Kiều gật đầu: "Con biết."

Yên tĩnh một chút, Đường Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Liên Y, nói: "Mẹ, nếu không mẹ đi học đi?"