Gâu!
Đường Kiều nhìn chằm chằm Cố Đình Quân, vô cùng khẳng định kết luận: "Ngài bị sốt, chắc chắn cũng đã uống rượu."
Cố Đình Quân không phủ nhận. Hắn tựa vào ghế không nhúc nhích, chậm rãi nói: "Ta lại hỏi nó, có phải nó cảm thấy Y Y ngốc là kẻ lừa đảo không?"
Đường Kiều cười ha ha, trào phúng: "Nó lại gâu đúng không!"
Cố Đình Quân hơi nhướng mày, mỉm cười: "Ngươi hiểu nó lắm!"
Ai mà không biết!
Cố Nhị Nữu có thể nói gì khác ngoài "Gâu" sao!
Sẽ sao!
Ngươi mới là đồ siêu lừa đảo!
Đường Kiều có cảm giác Cố Đình Quân đang cố ý làm khó nàng a!
Nàng nâng cằm, nghiêm cẩn giải thích: "Gần đây ta phải ôn thi, cha mẹ lại ly hôn, cho nên mới không có thời gian đến gặp nó."
Tạm dừng một chút, Đường Kiều tiến lại gần, nhìn chằm chằm mắt Cố Đình Quân: "Thất gia giúp ta giải thích với nó một chút được không?"
Cố Đình Quân mỉm cười gật đầu: "Được."
Nhìn thấy Đường Kiều muốn lui lại, Cố Đình Quân nâng tay đè bả vai Đường Kiều lại, mỉm cười hỏi: "Nhưng vì sao ta lại phải giúp ngươi a? Ngươi không phải kẻ lừa đảo sao? Ta cũng không muốn giúp kẻ lừa đảo."
Đường Kiều cảm thấy Thất gia uống say có chút trẻ con.
Nàng từ từ tiến lại càng gần, ngửi ngửi, quả nhiên ngửi được mùi rượu.
Lông mi Cố Đình Quân rất dài, Đường Kiều thổi một chút, lông mi nhẹ nhàng giật giật. Ánh mắt đen nhánh của Cố Đình Quân nhìn thẳng mắt nàng. Đường Kiều hừ một tiếng.
Người này đã sốt lại còn uống rượu, không quan tâm bản thân chút nào.
Nàng từ trên xe nhảy xuống, lập tức đi đến chỗ lái xe kéo người. Cố Đình Quân nhìn biểu cảm bướng bỉnh của nàng, cảm khái: "Ngươi như vậy không tốt đâu. Tương lai không ai dám lấy."
Đường Kiều hơi hơi nheo mắt, nàng chống nạnh nhìn Cố Đình Quân, có chút không vui. Đúng là không biết lòng người tốt.
Nếu là người khác, Đường Kiều cũng chả thèm để ý đâu.
Hai người cứ giằng co như vậy. Chính xác mà nói, là Đường Kiều cảm thấy bọn họ đang giằng co. Cố Đình Quân ngồi dựa vào ghế mỉm cười, ngón tay còn nhẹ nhàng gõ lên tay lái, bộ dáng thảnh thơi.
Ánh mắt Đường Kiều như có ánh lửa bốc lên. Sao hôm nay luôn gặp những chuyện buồn bực như vậy chứ!
Đầu tiên là Đường Kiều nhảy ra cắn người. Bây giờ ngay cả Cố Thất gia cũng không phải bình thường Cố Thất gia.
Nàng nhìn chằm chằm Cố Đình Quân, bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, nụ cười âm hiểm.
Cố Đình Quân đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy cô gái nhỏ nhanh chân chạy đến cốp xe, mở ra.
Quả nhiên!
Lại là một thùng đồ ăn vặt!
Đường Kiều thò đầu nhìn kính chiếu hậu. Tầm mắt hai người giao nhau. Đường Kiều mỉm cười mở miệng: "Không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cướp đi đồ ngọt của ngài."
Bộ dáng như kẻ cướp chặn đường vậy.
"Ha ha ha!"
Nhất thời Cố Đình Quân cũng không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Rõ ràng là một cô bé ngoan ngoãn, thế mà vì đưa hắn đến bệnh viện lại có thể nói ra lời nói như vậy.
Nhớ đến bộ dáng kia, Cố Đình Quân cảm thấy bản thân có thể cười ba ngày ba đêm.
Đường Kiều: "Ngài sợ chưa?"
Rốt cuộc Cố Đình Quân cũng xuống xe. Hắn đi đến bên cạnh Đường Kiều, Đường Kiều ngẩng đầu nhìn hắn.
Khoảng cách giữa Cố Đình Quân và nàng rất gần, gần đến mức Đường Kiều có cảm giác áp bách. Nàng muốn lui về phía sau một bước, nhưng còn chưa động đã bị Cố Đình Quân giữ chặt. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, mỉm cười: "Chặn đường cướp bóc?"
Đường Kiều hít một hơi thật sâu, giãy dụa: "Ngài thật không biết tốt xấu. Nếu không phải vì ngài cho ta nhiều đồ ăn ngon như vây, ta mới không quan tâm ngài có bị bệnh hay không đâu!"
Cố Đình Quân nga một tiếng, lập tức cúi đầu, càng ngày càng gần.
Đường Kiều lại không khống chế được bản thân, nhìn chằm chằm lông mi của hắn, khẳng định nói: "Lông mi thật dài!"
Cố Đình Quân: "..."
"Đường Kiều! Ngươi đang làm cái gì đó!" Giọng nói bén nhọn vang lên.
Đường Kiều theo tiếng nhìn lại. Ai ui, không phải là Đường lão phu nhân và đại bá mẫu sao? Đi cùng hai người còn có Đường Sĩ Kiệt.
Mà người vừa phát ra âm thanh chính là.. Đại bá mẫu!
Đoàn người Đường gia từ xa xa liền nhìn thấy Đường Kiều dây dưa với một người đàn ông. Lúc này đến gần mới thấy là một người rất có khí chất. Nhưng Đường đại phu nhân không cảm thấy như vậy, phàm là người có quan hệ với Đường Kiều, chắc chắn không phải mặt hàng gì tốt lành.
Bà ta cười lạnh nói: "Thẩm Liên Y này dạy dỗ con gái như thế nào vậy! Một đứa trẻ tốt ở trong tay nàng lại biến thành kẻ không biết xấu hổ như vậy."
Đường lão phu nhân gật đầu, đối với Đường Kiều cũng vô cùng ghét bỏ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đường Kiều, ngươi nhanh chóng chạy lại đây cho ta. Ai cho các ngươi lá gan dám ly hôn! Ta thấy mẹ ngươi thật sự là muốn làm phản rồi. Nàng như vậy, Đường gia chúng ta sẽ không cho nàng được chôn ở phần mộ tổ tiên đâu!"
Đường lão phu nhân mặc bộ sườn xám màu đỏ tía mạ vàng, búi tóc tỉ mỉ, chân đi một đôi giày thêu, vô cùng khí phách.
Đường lão phu nhân nhìn chằm chằm Đường Kiều, cao giọng nói: "Đúng là không tuân thủ nữ tắc. Mẹ ngươi không tuân thủ nữ tắc. Ngươi là con gái cũng không tuân thủ nữ tắc. Ngươi như thế này, tương lai sao còn có thể lập gia đình? Ta đã nói con gái cần gì phải học hành, sớm gả đi mới là đúng đắn. Bằng không thanh danh hỏng rồi, có gả ngươi đi làm vợ kế cũng khó. Bằng không đến lúc đó lại giống như mẹ ngươi, phải tặng nhiều của hồi môn mới có khả năng tìm được chồng?"
Lão phu nhân tức giận Thẩm Liên Y, nói ly hôn là ly hôn, không để bà ta trong lòng. Lúc này nhìn thấy Đường Kiều như vậy, nói bóng nói gió châm chọc, không chút nể nang.
Đường Kiều cứ thế lẳng lẳng đứng nghe lão phu nhân mắng xong. Nàng hoảng hốt như thấy được kiếp trước, kiếp trước bà ta cũng như thế này, chỉ tay vào mũi nàng mà mắng.
Đường lão phu nhân ác độc bao nhiêu Đường Kiều biết rất rõ.
Đường Kiều bật cười thành tiếng. Cố Đình Quân đứng bên cạnh có thể cảm giác được cả người Đường Kiều đều căng chặt, nhưng sau đó bỗng chốc thả lỏng lại.
Không thể không nói, năng lực tự điều tiết của Y Y rất mạnh, hoặc là nói.. Nàng bị bắt nạt đến quen rồi?
Nghĩ đến bộ dáng đáng thương rơi nước mắt của Đường Kiều lúc cha mẹ ly hôn, Cố Đình Quân quét mắt nhìn mấy người trước mặt một cái, nói: "Không phải nói muốn đưa ta đi bệnh viện sao?"
Hắn cũng không muốn nói nhiều một chữ với những người này.
Đường Kiều đẩy hắn ra: "Thất gia vào trong xe chờ ta, ta muốn nói mấy câu với bọn họ.
Cố Đình Quân không đồng ý, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Đường Kiều, chỉ nói:" Được. "
Liền xoay người lên xe.
Đường Sĩ Kiệt cười lạnh:" Đúng là một tên mặt trắng ăn hại, không biết Đường Kiều dùng bao nhiêu tiền để mua a. "
Cố Đình Quân giơ lên khóe miệng, liếc mắt nhìn Đường Sĩ Kiệt một cái, nụ cười càng rực rỡ.
" Không có biện pháp, ta chính là thích để Y Y nuôi đó, sao nào? "
Cố Đình Quân mỉm cười:" Xe đều là Y Y tặng cho ta, lại có chuyện gì? Nếu như ngươi ghen tị, vậy ngươi có thể tìm một cô gái có điều kiện như vậy đến nuôi ngươi a. Chỉ là, ta nhìn ngươi.. "Ánh mắt cao thấp đánh giá một chút, lại nói:" Bộ dáng quá kém, chắc hẳn không tìm được người chịu bỏ tiền nuôi ngươi. "
Cố Đình Quân cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười, bàn tay khoát lên trên cửa xe. Chỉ nhìn như vậy liền cảm thấy người đàn ông này là cực phẩm nhân gian.
" Đồi phong bại tục, đổi phong bại tục. Con nhóc chết tiệt này. Số tiền kia, ngươi đưa cho đường ca của ngươi a! Đường ca ngươi là người Đường gia. Ngươi lại tiêu tiền cho một tên đàn ông lạ mặt vô dụng. Con nhóc chết tiệt này, ta phải bán ngươi đi, bán ngươi đi! "
Đường lão phu nhân dùng sức dậm chân.
Đường Kiều nhìn bộ dáng hổn hển của bà ta, nhẹ giọng nhắc nhở:" Bây giờ không bán được đâu! Ngài nhìn ngài đi, ở nhà hồ đồ còn chưa tính, trước mặt người ngoài sao lại vẫn như vậy a! "
Đường Kiều không khó chịu, dù bà ta có nói quá đáng thì Đường Kiều cũng chỉ cười:" Lại nói, Đường lão phu nhân, ta và gia đình ngài không có quan hệ gì hết a. Lúc trước cha ta đã viết giấy cam kết, sau này ta và mẹ ta không có quan hệ gì với Đường gia các người cả. Ngài muốn phát uy, đi tìm cháu gái Đường Hành đi! A, đúng rồi, ta đã quên, Đường Hành và cháu trai của ngài còn có quan hệ kia a. Tám phần ngài cũng không thích nàng ta. Nhưng không có biện pháp, ai bảo cha ta thích mẹ nàng ta chứ? Chờ bọn họ kết hôn, ngài có thể ra vẻ ta đây với mẹ con họ. Còn về phía ta, làm phiền ngài tìm chỗ mát mẻ ngồi chơi đi. Ta một chút cũng không muốn nhìn thấy ngài. "
Đường Kiều xoay người lên xe, nói với Cố Đình Quân:" Thật sự không cần ta lái sao? "
Cố Đình Quân lại còn vuốt tóc nàng, ôn nhu nói:" Y Y ngốc, ngươi bao nuôi ta, tất nhiên ta phải chăm sóc ngươi thật tốt rồi. "
Hắn mỉm cười hỏi:" Chúng ta có thể đi rồi sao? "
Đường Kiều gật đầu.
Đường lão phu nhân tức giận muốn hộc máu, lập tức ngăn xe lại, kêu gào:" Ngươi xuống x echo ta. Cho dù ly hôn, mẹ ngươi sinh là người Đường gia, chết cũng là quỷ Đường gia. Ngươi cũng như vậy. Ta còn không quản được con nhóc nhà ngươi sao? Ai cho ngươi đưa tiền cho hắn! "
Bà ta vừa nói vừa muốn thò tay qua cửa sổ xe đánh Đường Kiều.
Đường Kiều đóng cửa sổ xe lại, nói với Cố Đình Quân:" Lái xe đi. "
Cố Đình Quân nghiêng đầu nhìn Đường Kiều.
Đường Kiều mỉm cười:" Bà ta sợ chết như vậy, sẽ không kề sát vào đâu. "
Cố Đình Quân khởi động xe, trực tiếp lái xe ra ngoài. Đường lão phu nhân cứ thế ngã lăn trên đất.
" Bà nội! "Đường Sĩ Kiệt vội vàng chạy đến.
Xe dừng lại ở cách đó mấy chục mét, Đường Kiều thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫy tay, mỉm cười la lớn:" Nếu các ngươi còn đến đây làm loạn, chúng ta sẽ báo cảnh sát đó! "
Bộ dáng bản thân nàng có lý.
Đường Sĩ Kiệt tức giận giơ chân:" Báo cảnh sát? Chúng ta mới là người báo cảnh sát. Đường Kiều, con nhóc ác độc chết tiệt này, ngươi rõ ràng là muốn hại chết bà nội. Ngươi là đồ độc ác! "
Đường Kiều nghiêm trang nói:" Đường Sĩ Kiệt, đúng lúc a, bắt hết chúng ta lại. Ngôi vị hoàng đế của Đường gia chính là do cháu đích tôn là ngươi đến kế thừa! Cố lên! "
Cố Đình Quân nhếch khóe miệng, một lần nữa khởi động xe, đi qua lối rẽ liền dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn Đường Kiều đang cúi đầu.
" Sao vậy? "
Cô gái nhỏ vừa rồi còn rất tốt, sau đi rời khỏi tầm mắt của đám người kia liền biến thành cái dạng này.
Đường Kiều cúi đầu, nhẹ giọng nói:" Thất gia, ngài biết không? Có đôi khi ta thật sự rất muốn trực tiếp lái xe đâm chết hắn. "
Nàng ngẩng đầu, đáng thương hề hề:" Ta thật không rõ, vì sao ta lại có người thân như vậy chứ? Rõ ràng hắn là đường ca của ta, nhưng lại luôn muốn lừa tiền của ta, còn chỉ biết giúp đỡ Hồ Như Ngọc hại mẹ con ta. Ta thật sự rất khó chịu.. "
Đường Kiều cúi đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống, hoàn toàn không còn là cô gái cười vui vẻ khi nãy nữa.
Cố Đình Quân trầm ngâm một chút, ôm nàng vào trong lòng. Hắn vỗ nhẹ trên lưng Đường Kiều, nói nhỏ:" Không khóc, không khóc a. Y Y ngoan! Sau này không có bắt nạt Y Y nữa. "
Đường Kiều dán vào ngực hắn, cảm giác được tiếng tim đập của hắn, bỗng nhiên cảm thấy rất an tâm. Nàng thuận thế ôm thắt lưng Cố Đình Quân, khóc to hơn:" Ngài làm ca ca của ta được không? Ca ca của ta là ngươi xấu. Ngài làm ca ca của ta, sau đó bảo vệ ta cả đời có được không? "
" Có ngài bảo vệ ta thì sẽ không có ai bắt nạt ta nữa! "
" Đường Sĩ Kiệt là tên khốn khiếp. Đường gia không có một ai tốt hết. Bà nội ác độc nhất.. "
" Cha ta bị sắc đẹp mê hoặc, hoàn toàn không có đầu óc.. "
Đường Kiều nói linh tinh thật lâu. Cố Đình Quân im lặng nghe, không nói tiếng nào.
Một lúc sau, Đường Kiều lau nước mắt, thấp giọng:" Ta nói hươu nói vượn, Thất gia đừng để tâm. "
Nói xong nàng lại nâng tay lau nước mắt.
Cố Đình Quân trầm mặc, trên mặt không có ý cười, hoặc là nói, không có chút biểu cảm.
Đường Kiều nhìn vạt áo của hắn bị nước mắt nước mũi của nàng làm bẩn, cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng. Nàng nhẹ giọng nói:" A, thật xin lỗi! "
Cố Đình Quân không nói gì, vuốt tóc nàng, nói nhỏ:" Dù không phải là ca ca ngươi, sau này ta cũng bảo vệ ngươi! "
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn Đường Kiều chăm chú. Trái tim Đường Kiều nhảy loạn lên. Mẹ ơi, không phải hắn đã nhìn ra là nàng giả vờ chứ!
Cố Đình Quân nâng hai má Đường Kiều, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng:" Sau này đừng khóc nữa! Khóc không đáng yêu. "
Đường Kiều:" A? Nga! "
Hai tay nhỏ bé đan vào nhau, giống như cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân, đôi mắt sáng lấp lánh:" Ta sẽ nghe lời ngài! "
Cố Đình Quân vỗ vỗ đầu nàng, mỉm cười:" Ngoan!"