Lãnh Bá Siêu lái xe đưa Vệ Ngữ Đồng đến một vùng quê thanh bình. Ngay khi vừa đến nơi, Lãnh Bá Siêu lập tức dùng tay che kín mắt Vệ Ngữ Đồng nhằm tạo sự bất ngờ cho cô.
- "Bá Siêu, anh thả tay ra đi."
Vệ Ngữ Đồng nở nụ cười bất lực mà lên tiếng. Lúc này, người đàn ông đang đứng ở phía sau mới chịu thả tay xuống. Ngay khi cô vừa mở mắt, hiện ra trước mặt là một căn nhà gỗ đơn sơ, phía trước có cả giếng nước và một khu vườn nhỏ được trồng đầy đủ các loài hoa khiến cô có chút bất ngờ mà cảm động, suýt chút nữa thì bật khóc.
- "Trong lòng mỗi người luôn tràn ngập những lo toan, bộn bề. Thậm chí mang trong mình nhiều nỗi sợ. Sợ rằng bản thân sẽ thất bại, sợ rằng những khó khăn thử thách ở ngay phía trước, sợ phải đưa ra những quyết định sai lầm, sợ rằng mọi người xung quanh không thật lòng với mình."
Nói rồi, anh chỉ tay về phía những cánh đồng nằm xa tít mà im lặng lắng nghe tiếng chim hót trên cành cây hòa cùng tiếng gió xào xạc, làm cảnh vật xung quanh tựa hồ đang nhảy múa, mà nở nụ cười, tận hưởng nói:
- "Có những chuyện anh biết em không muốn nói ra. Nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng sẽ không tốt. Chi bằng hôm nay, em hãy trút bỏ những tâm sự trong lòng với cảnh vật nơi này. Mẹ thiên nhiên sẽ lắng nghe và nhờ cơn gió thổi bay những muộn phiền ấy đến một nơi thật xa. Xa thật là xa."
Lãnh Bá Siêu dang rộng hai tay mà hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Anh nở nụ cười thật tươi mà nhìn lên bầu trời xanh trong lành. Nơi này đơn sơ, không bon chen, đầy rẫy những tòa nhà cao tầng không ngừng chen chúc nhau giống như nơi thành thị mà chỉ có vỏn vẹn vài căn nhà cùng với những thửa ruộng xanh mướt. Có cả những đàn trâu đang gặm cỏ, chim chóc bay lượn khắp nơi tự do trên bầu trời cùng những bóng lưng của người lao động cần mẫn trên cánh đồng.
- "Còn nhớ khi bé, có lần, trường của anh tổ chức chuyến tham quan về vùng quê để trải nghiệm cuộc sống con người nơi đây. Vì vốn sinh ra ở thành thị, khi ấy, anh cảm thấy nơi đây thật buồn chán và vô cùng tẻ nhạt. Cả ngày chỉ biết quanh quẩn với ruộng đồng đến mức lấm len bùn đất. Mãi tới khi trưởng thành, anh lại mong muốn được quay trở lại đây một lần nữa. Nhưng do tính chất công việc, anh đã gần như quên sạch cái cảm giác yên bình mà mình đã trải qua ngay chính nơi này."
Nói rồi, Lãnh Bá Siêu ngồi phịch xuống nền cỏ xanh mướt mà không quên nắm lấy tay người bên cạnh kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Vệ Ngữ Đồng khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó chậm rãi tựa đầu lên vai người bên cạnh, chậm rãi nói:
- "Anh nói đúng. Cảm giác chỉ có mình và thiên nhiên thật sự rất tuyệt."
Cả hai tựa đầu vào nhau mà nhắm mắt tận hưởng không khí yên bình của vùng quê. Khoảng chừng một lúc sau, Lãnh Bá Siêu khẽ đứng bật dậy mà chìa tay ra, hướng người con gái đang ngồi trên cỏ, trầm giọng nói:
- "Đi. Anh sẽ đưa em đến một nơi."
- "Là nơi nào chứ?"
Cô vừa dứt lời liền bị bàn tay Lãnh Bá Siêu nắm chặt mà đi về phía chiếc xe đạp gần đó.
- "Ngồi lên đi. Anh chở."
Lãnh Bá Siêu ngồi vào yên xe, sau đó khẽ xoay người nhìn Vệ Ngữ Đồng đang tỏ ra chần chừ mà đứng lặng ở phía sau, cô lên tiếng đáp:
- "Nhưng từ trước tới giờ anh có biết đạp xe bao giờ đâu."
- "Bây giờ học cũng không muộn mà."
Trước sự cố chấp của người phía trước, Vệ Ngữ Đồng chỉ biết nở nụ cười bất lực mà ngồi vào yên sau của xe. Khóe môi Lãnh Bá Siêu vô cùng hài lòng mà cong lên, sau đó bắt đầu bằng những cú đạp bập bẹ khiến chiếc xe không ngừng lảo đảo. Vệ Ngữ Đồng ngồi sau tỏ ra hoang mang mà vòng tay ôm chặt lấy người anh, giọng trách móc nói:
- "Lãnh Bá Siêu, anh có chắc sẽ đến nơi bằng khả năng điều khiển xe đạp của mình chứ?"
- "Chắc chắn sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn thôi."