Thiên Hậu lắc đầu, trong khoảng thời gian này tìm Khương Nghị cầu vũ khí cơ hồ muốn điên rồi, đừng nói những người như Cửu Tướng kia muốn an bài, mà ngay cả các gia tộc sau khi nhận được tin tức đều đến thúc giục. Vị lão phụ thân, lão ca ca trong nhà nàng kia cũng đều thường thường đến phiền nàng.
- Vậy thì để hôm nào. Chúng ta buông lỏng một chút trước.
- Ta cảm thấy rất hứng thú đối với hệ thống tu luyện mới, bây giờ hãy bắt đầu ngay.
Thiên Hậu đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Nếu như lại bắt đầu lại từ đầu, thì phải cần tìm kiếm cơ duyên khắp nơi, thám hiểm lịch luyện khắp nơi.
Nàng có thể hoàn toàn vứt bỏ thân phận, không làm Đế Hậu gì đó, chính là người tu luyện, sau đó xông xáo mấy trăm triệu dặm đế tinh, lại thăm dò những tinh hệ khác, những tinh cầu khác, sau đó lại... Xông xáo vũ trụ?
- Thật sự không cần phải nôn nóng, ta cùng nàng ngủ mấy năm thẳng giấc trước.
Khương Nghị đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, sau khi nắm vai Thiên Hậu lại kéo thơm một cái, thuận thế đè lên.
- Chàng...
Thiên Hậu vô ý thức giãy dụa.
- Đừng động.
Khương Nghị và Thiên Hậu nhẹ nhàng đụng đụng trên trán, hơi thở dốc thô trọng thổi lất phất gương mặt đỏ bừng của nàng:
- Tiểu nha đầu, thắng lợi này tới không dễ dàng, phải hưởng thụ thật tốt, từ từ mà cảm nhận.
- Chàng chờ một chút, ta...
- Lần này, không đợi nữa!!
- Nơi này không được...
- Trời làm chăn, đất làm giường, nơi này rất tốt!
- Ta... Ô ô...
Thiên Hậu còn muốn giãy dụa, lại bị Khương Nghị dùng sức chặn miệng lại.
Tại đỉnh Thiên Sơn nguy nga này, sâu trong biển mây cuồn cuộn này, dưới bối cảnh vũ trụ này diễn biến ra tinh hà, rốt cuộc Khương Nghị cũng bắt đầu trận chinh chiến hắn chờ mong đã lâu.
Xả thân tương bác!
Hành khúc cao tấu!
Tình hình chiến đấu kịch liệt ảnh hưởng đến ý thức Khương Nghị, ý thức Khương Nghị càng dẫn phát tốc độ tinh hà diễn biến, ù ù oanh minh rung động hư vô, tinh quang hoa mỹ chiếu rọi hắc ám, cũng khiến cho vô số cường giả vây xem.
Sau nửa tháng.
Tẩm điện Đế cung.
Khương Nghị nhẹ vỗ về nữ tử ngủ say trong ngực, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười nhạt.
Từ ngày đó cùng Thiên Hậu điên cuồng, sau đó hắn trong lúc bất chợt giống như là trở về với bản thân.
Ta vẫn là người!
Ta càng là một nam tử!
Tựa như là đột nhiên từ tinh cầu, từ chủ nhân Vũ Trụ, tìm về nguồn gốc bản thân.
Loại cảm giác kỳ diệu này để hắn nhẹ nhõm không gì sánh được.
Tinh thần căng cứng trước đó đều được giãn ra rất tốt. Đến mức hắn trực tiếp ngừng mở rộng hư vô, hay tạo nên tinh cầu, tuyên bố với bên ngoài là cần tiến hành điều chỉnh nội bộ để hoàn thành tinh cầu.
Trên thực tế, hắn mang theo Thiên Hậu phóng túng một thời gian, sau đó tìm đến Kiều Hinh, Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh, đương nhiên còn có Tịch Nhan, Thiên Nghi Nữ Hoàng, lần lượt giày vò khắp nơi.
Sau khi ăn Hướng Vãn Đồng, lại hưởng thụ hai tỷ muội phục vụ.
Đêm qua, mặt dày mày dạn mang Thường Lăng về tẩm điện.
Vị Luyện Đan sư thánh khiết tôn quý này, cứ mặc đan bào trắng tuyết, lại bị Khương Nghị chà đạp.
Thường Lăng nằm sấp trong ngực Khương Nghị, ngủ đến thâm trầm, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, lông mi lại ngẫu nhiên nhăn lại, tựa hồ nghĩ đến loại đau đớn kịch liệt lúc vừa mới bắt đầu kia.
Khương Nghị thì là mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo, ánh mắt vừa đi vừa về tuần sát trên thân thể mỹ diệu kia, thỉnh thoảng quăng tới vết máu loang lổ trên trường bào.
- Tỉnh rồi à?! Ta biết ngài ở bên trong!
Một tiếng đập cửa nặng nề để Khương Nghị đắm chìm bên trong dư vị tỉnh lại.
Triệu Lệ??
Khương Nghị phủ thêm cẩm bào, đi qua tẩm điện rộng rãi, kéo cửa điện ra:
- Không phải tới đây gõ cửa sao?
- Thật ra ta muốn tìm người thông báo, nhưng bên trong đế cung này của ngài lại trống rỗng, đừng nói thị vệ, ngay cả một tỳ nữ cũng đều không có.
Triệu Lệ ra tay, cả tòa đế cung kiến tạo tại đỉnh vạn sơn, thẳng nhập mây xanh, rộng rãi khổng lồ. Từ đằng xa nhìn ra tựa như là thần bí bầu trời, làm cho người ta hướng tới, để cho người ta kính sợ, ở giữa ngàn ngọn núi còn có vô số dân chúng thành kính lễ bái.
Ai có thể nghĩ tới, trong cung điện rộng rãi bề bộn như vậy, ngay cả một bóng người đều không gặp được.
- Nói nghe thật nhẹ nhàng linh hoạt, ta đến đâu tìm tỳ nữ đây.
- Ngài cũng có thể sáng tạo tinh cầu, chiêu không được nữ tỳ?
- Ta có thể tạo nên tinh cầu, còn có thể tùy tiện tạo nên tỳ nữ? Ta cũng không muốn tỳ nữ nơi này đều là chút công cụ. Bên trong Đế cung phải có tức giận, phải là người sống sờ sờ à.
- Phát chiếu lệnh, chuyện rất đơn giản.
- Đơn giản sao? Có tin bây giờ ta phát chiếu lệnh hay không, đám người Chu Thanh Thọ kia đều có thể đưa tỷ tỷ muội muội của mình tới trước tiên!
Triệu Lệ nhíu nhíu mày, điều này cũng đúng.
Mặc dù là nữ tỳ đế cung, nhưng cũng coi là người bên trong đế cung, chẳng may ngày nào đó phát sinh chút gì thì sao?
- Tìm ta có việc?
Khương Nghị thuận tay phải đóng cửa điện lại.
- Bên trong là ai, Thiên Hậu sao? Thiên Hậu, ta là Triệu Lệ.
Triệu Lệ chào hỏi với bên trong.
- Không phải Thiên Hậu, năm ngày trước đã để Tô Thiên Sóc cho gọi trở về. Nàng không muốn xen vào chuyện trong nhà, nhưng Tô gia chỉ có thể nhìn qua nàng.
- Kiều Hinh sao? Ta, Triệu Lệ.
Triệu Lệ lại chào hỏi với bên trong.
- Ngươi không xong rồi? Nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?
- Không phải Kiều Hinh?
- Kiều gia đối với tuyên chỉ gia tộc có khác nhau, nàng cũng bị gọi trở về.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Khương Nghị đều rất muốn để mấy nữ tử tới chào hỏi, cùng một chỗ náo nhiệt một chút. Nhưng bây giờ cả đám đều bận bịu hơn so với hắn.
Đông Hoàng Như Ảnh nơi đó, vẫn là do mình quấy rầy đòi hỏi, đùa giỡn ba lần, nàng mới đồng ý cùng hắn đi ra, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng ứng phó hắn một lần, sau đó lại trở về.
Làm Khương Nghị rất phiền muộn.
Chạy tới chỗ Tịch Nhan, vừa thân mật hai ngày đã bị tên hỗn đản Thôn Thiên Ma Hoàng kia phát hiện, buộc hắn để lại hài tử.
Khiến cho hắn chạy trối chết, Tịch Nhan cũng lúng túng cùng hắn náo loạn lên.
Triệu Lệ nói:
- Ta không liên quan tâm chuyện riêng của ngài. Là Thiên Hậu, kêu đi ra cùng nhau thương lượng, là Kiều Hinh, thì tùy tiện chào hỏi.
- Đều không phải!!