- Thật sự đều kết thúc rồi à?
Thiên Hậu ngồi tại đỉnh núi, dựa sát vào bên cạnh Khương Nghị, nhìn qua tinh không mê loạn phía ngoài.
Hắc ám cùng ánh sáng tại tinh cầu được hư vô khai phách, Hỗn Độn vô tận đang diễn biến, mênh mông chấn động, ầm ầm sóng dậy, oanh oanh liệt liệt.
Hình ảnh nơi đó nhìn lộng lẫy như một giấc mơ, đến mức nàng trong khoảng thời gian này đều thường xuyên hoảng hốt.
Những thứ này, đều là thật sao? Bọn hắn thật sự đã làm được sao?
Có thể là kiếp trước kiếp này đã trải qua quá nhiều chiến đấu cùng biến cố, đến mức nàng đối với cuộc sống bình tĩnh mà an bình đều ôm lấy cảnh giác và chất vấn.
- Tạm thời xem như là kết thúc. Sau này còn phải cùng vũ trụ khác đàm phán, giao hòa, liên thủ diễn biến hư vô vô tận, nhất định là một quá trình khá dài. Về phần phải mất bao lâu, đã không thể dùng thời gian để cân nhắc.
Khương Nghị cuối cùng cũng chỉ là vừa tiếp xúc cùng các Tiên Tôn, mà còn chỉ là với hai Tiên Tôn là hình cây và hình vuông, cho nên hắn còn không có hình thành ấn tượng và phán đoán trực quan đối với toàn bộ quần thể Tiên Tôn, ví dụ như, bọn hắn là đều lãnh đạm tùy ý, hay là đều có tính tình khác biệt.
Hắn cũng không dám hứa chắc sau này diễn biến sẽ rất thuận lợi.
Nhưng, chỉ cần hắn có thể tập kết đến năm vị Tiên Tôn, xem như tạo thành một hệ thống liên minh, đến lúc đó Tiên Tôn khác sẽ không tuỳ tiện tổn thương đến đế quốc của hắn.
Mà, đợi đến khi đó, thực lực của hắn hẳn là có thể đạt tới vấn đề Tiên Tôn chân chính. Cho dù có nguy hiểm, cũng có thể ứng phó.
- Kết thúc... Đã không còn chiến đấu...
Thiên Hậu thì thào khẽ nói, vẻ mặt lại có chút mê mang.
Từ tiền thế đến kiếp này, cuộc sống của nàng trừ chiến tranh thì chính là chiến tranh, đều nhanh quên dáng vẻ cuộc sống vốn có.
Bây giờ, rốt cuộc cũng đã không còn chiến tranh, đã không còn bôn ba, đã không còn khẩn trương cùng lo lắng nữa rồi.
Khương Nghị ôm lấy Thiên Hậu:
- Có tính toán gì hay không?
Thiên Hậu trầm mặc.
Kết thúc, đều đã kết thúc.
Giống như là... Sứ mạng của nàng đã kết thúc.
Nàng nên đi nơi nào đây?
Có có thể dừng bước lại, thu hồi vũ khí, nhìn thế giới xung quanh một chút, bồi người xung quanh một hồi, thoáng qua một cái chính cuộc sống của nàng hay không?
Nhưng, kỳ thật nàng vẫn luôn đang nghĩ, tương lai cuộc sống của nàng nên là bộ dáng gì đây?
Là ở lại đế cung, bồi dưỡng hài tử cho Khương Nghị? Hay là bố trí triều đình, tạo dựng hệ thống đế quốc?
Hay lại là du lịch tinh cầu, thay Khương Nghị giám thị đế quốc?
Đều không phải!
Nàng ngày xưa, đều là cường ngạnh bất đắc dĩ. Khương Nghị chinh chiến ở bên ngoài, nàng không thể không gánh trên vai trách nhiệm trấn quốc thủ quốc.
Bây giờ không giống với lúc trước, tất cả đều đã bình định, đế quốc không cần nàng mạnh quyền phái như vậy, mà là hoàn toàn lấy Khương Nghị làm chủ, càng cần xác định uy tín lực tuyệt đối của Khương Nghị thậm chí Khương gia hơn.
Nếu như nàng còn muốn tham dự, dù chỉ là hơi nhúng tay, cũng đều có thể khiến cho Khương gia, Kiều gia, thậm chí chủ nhân tinh hệ bên ngoài ý kiến, thậm chí dẫn phát mâu thuẫn tại đế quốc thời kỳ đầu.
Huống chi, tiếp tục thao tấm lòng kia, không phải là cuộc sống ngày xưa sao?
- Chưa nghĩ ra sao, vậy thì ở lại trong cung, mỗi ngày ngủ nướng, tỉnh ngủ thì ra ngoài đi dạo, muốn làm cái gì thì làm cái đó, từ từ sẽ có mục tiêu.
Khương Nghị khẽ lay bả vai Thiên Hậu, ngữ khí dịu dàng.
Hắn có thể là người hiểu Thiên Hậu nhất.
Chiến tranh đã kết thúc, nguy cơ đã giải trừ, nhìn như tất cả đều rất tốt đẹp, duy chỉ có Thiên Hậu... Đã mất đi mục tiêu.
Hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, khai phách tinh cầu, diễn biến tinh hệ, liên hệ cùng Tiên Tôn, ứng phó các loại phiền phức.
Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh và những người khác kia càng phải chuẩn bị phát triển tinh hệ, ứng phó tai hoạ ngầm cho đế quốc, cũng sẽ bận tối mày tối mặt.
Duy chỉ có Thiên Hậu trong lúc bất chợt lại rảnh rỗi, mà còn là hoàn toàn nhàn rỗi.
Quả thật có chút mê mang.
Mặc dù Kiều Hinh cũng là đột nhiên rảnh rỗi, nhưng nha đầu này trước đó cũng không có chuyện gì phiền lòng, cả ngày không lo không nghĩ, cũng thích đi thăm thú thế giới mới, hệ thống mới, càng là trêu đến nàng dạt dào hứng thú.
Thiên Hậu từ tiền thế đến kiếp này, vẫn luôn là chiến tranh, là báo thù, là liều giết, cũng từ đầu đến cuối dẫn dắt ở đoạn trước nhất, chủ chưởng đại cục.
Thiên Hậu mỉm cười cười khẽ:
- Ta cũng không có thói quen ngủ nướng.
Khương Nghị nói:
- Ta cùng nàng?
- Nghĩ hay lắm!
- Vậy thì phải có hài tử?
- Không được.
Thiên Hậu rất thẳng thắn từ chối, hài tử cũng không phải việc nhỏ, nhất là thân phận này của nàng.
Đối với gia tộc mà nói, bây giờ có hài tử là một tin vui cực lớn, nhưng nàng thông cảm Khương Nghị, càng thông cảm đế quốc, bây giờ nàng đột nhiên có hài tử, trùng kích và ảnh hưởng mang tới thật không phải một điểm nửa điểm.
Cho nên, sau mấy trăm năm, mấy ngàn năm, thậm chí mấy chục ngàn năm, nàng đều không muốn hài tử.
Dù là Đông Hoàng Như Ảnh các nàng có, nàng đều không thể có.
Mặc dù nàng không muốn đang nhúng tay sự vụ của đế quốc, nhưng trong tiềm thức vẫn lấy đại cục làm trọng.
Khương Nghị ôm lấy Thiên Hậu, nha đầu này thật sự là hiểu chuyện đến mức để hắn đều đau lòng:
- Vậy thì tu luyện? Ta xóa cảnh giới của nàng đi, để cho nàng tu luyện lại từ đầu dưới hệ thống hoàn toàn mới.
Thiên Hậu bị lay động, đây cũng là một chủ ý không tệ.
Mặc dù rất nhiều người hi vọng Khương Nghị có thể cho bọn hắn định một cảnh giới ban đầu, để chiếm cứ ưu thế, ổn định địa vị dưới hệ thống tu luyện mới. Nhưng hệ thống mới, chung quy vẫn khác biệt so với trước kia.
Có cơ sở, đương nhiên là tốt, nhưng cuối cùng trưởng thành đến cao nhất, lại có khả năng bởi vậy mà nhận hạn chế.
Chẳng phải là bắt đầu lại từ đầu, một lần nữa trưởng thành.
- Có hứng thú?
Khương Nghị lộ ra ý cười, hắn đã biết nha đầu này nhàn không được.
- Xóa cảnh giới của ta đi.
Ánh mắt Thiên Hậu trong vắt, giống như là đột nhiên có mục tiêu đối với nhân sinh mới.
- Cần vũ khí không?
- Tạm thời không cần.