Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 11




Biên tập: Mèo

Để di động xuống rồi, chớp mắt đầu óc Cố Ảnh trở nên trống rỗng.

“Còn phải nói!” Lý Tư Di cười cười, “Thôi không nói chuyện với bồ nữa đâu, nhanh mà đi trang điểm đi đấy.”

“Còn phải nói!” Lý Tư Di cười cười, “Thôi không nói chuyện với bồ nữa đâu, nhanh mà đi trang điểm đi đấy.”Anh bước đến ngồi vào vị trí đối diện cô.Thật ra Cố Ảnh có thể hiểu được thái độ đấy của anh, dù sao chuyện trước kia đối với anh mà nói quả thật chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.“Coi mắt.”

Nói xong, bà ấy cười hề hề cúp máy.

Cố Ảnh ừm một tiếng, trước đó cô từng kể cho Lý Tư Di nghe chuyện dì Lâm muốn giới thiệu bạn trai cho cô.

Trong điện thoại im lặng mất mấy giây.

Vẫn còn sớm, vốn định ngủ thêm chút nữa, nằm trên giường hồi lâu vẫn không thể nào vào giấc, Cố Ảnh thở dài, thế là quyết định xuống giường.

“Mình biết mà.” Cố Ảnh cắn lát bánh mì khô khốc, mà lòng thấy thật ấm áp, “Bồ đâu kém gì, tiền lương của bồ hiện giờ rất cao mà.”

Lời Diệp Mạn Văn đầy ý vị chủ yếu để anh nghe xuôi tai, “Gặp mặt thử xem, coi như làm quen thêm bạn mới, đâu có bắt con yêu đương ngay, mà chưa chắc gì con đã hợp ý con gái người ta.”

Thật ra Cố Ảnh có thể hiểu được thái độ đấy của anh, dù sao chuyện trước kia đối với anh mà nói quả thật chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.

“Mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này nữa.” Giang Tuân đưa tay day ấn đường, “Con sẽ tự tìm.”

Khi Giang Tuân đến nơi đập vào mắt là khung cảnh như thế này: cô nàng đấy mặc áo len màu đen, một tay đỡ đầu nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, vài sợi tóc rơi loà xoà bên má, dáng vẻ mỏi mệt như có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.

Biên tập:

“Hằng ngày con không đi làm thì sẽ đi tụ tập với tụi thằng Đường Khoa, không có lấy một đứa bạn là con gái, con đi đâu tìm hả?” Diệp Mạn Văn bỗng thấy giận, “Lần nào bạn bè mẹ giới thiệu con cũng không đi, ít nhất lần này con phải chừa mặt mũi cho mẹ chứ? Gặp một lần này thôi, được không?”

Mười giờ sáng, cô ra khỏi phòng phẫu thuật, thay quần áo xong rồi quay lại phòng khám bệnh.

Tối qua dì Lâm có gửi cho cô một tài khoản WeChat, nói rằng đó là tài khoản WeChat bên đằng trai, Cố Ảnh có thêm nó vào.

Kết thúc cuộc gọi, Cố Ảnh tiếp tục ăn thêm hai lát bánh mì, ngồi trên xô pha xem TV thêm một lúc nữa rồi mới lề mề đứng dậy đi gội đầu.

“......” Giang Tuân im lặng.

“Coi mắt.”

Xem ra rõ ràng anh rất khó chịu khi tên của mình và tên cô cứ được nhắc đến cùng nhau nhiều lần như thế, đồng thời không muốn nhắc tới những chuyện trước kia.

“Mẹ sắp bị con chọc cho sinh bệnh rồi đấy.” Giọng Diệp Mạn Văn dịu hẳn đi, “Gặp một lần thôi mà? Không thích thì thôi mẹ không ép?”

Hiển nhiên hôm nay không thể rồi, Lâm Dạ Dung sợ cô quên cuộc hẹn coi mắt chiều nay còn có lòng gọi điện thoại đến nhắc nhở.

Hồi lâu sau, Giang Tuân nói: “Dạ được, nhưng mẹ phải hứa với con, không có lần sau nữa.”

“Bạn dì có đứa con trai tuổi cũng xấp xỉ tuổi con, thằng nhóc ấy khá được, dì muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen thử, con thấy thế nào?” Lời của Lâm Dạ Dung thể hiện rõ ràng sự tôn trọng với ý kiến Cố Ảnh, không khiến người nghe cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.

————

Biên tập: Mèo

Hôm sau là thứ năm, sáng đó Cố Ảnh có ca phẫu thuật, trời còn tờ mờ sáng cô đã bắt xe thẳng đến bệnh viện.

Thực ra cô mong rằng người đó sẽ có gia cảnh thật bình thường thôi là được, như vậy cô mới không cảm thấy gánh nặng trong lòng.

Mười giờ sáng, cô ra khỏi phòng phẫu thuật, thay quần áo xong rồi quay lại phòng khám bệnh.

Nếu nói trước đó cô vẫn còn băn khoăn về chuyện đi coi mắt này, thì giờ khắc này đây chợt cảm thấy đôi chút may mắn, có lẽ cô nên chuẩn bị thật tốt cho lần này.

Thấy trên điện thoại di động thông báo có hai cuộc gọi nhỡ từ dì Lâm, Cố Ảnh gọi lại ngay, “Dì Lâm ạ, ban nãy con có ca phẫu thuật.”

Nghe theo lời khuyên nhủ của chị em, anh Giang “chịu” đi coi mắt rồi này:”>

“Cực con quá.” Giọng của dì Lâm vẫn mềm mỏng như trước, “Dì gọi để xác nhận với con, chủ nhật này con được nghỉ đúng chứ?”

Hết chương 10

“......” Giang Tuân im lặng.

Đại khái thì Cố Ảnh đã biết được mục đích cuộc gọi này của đối phương, “Dạ phải.”

“Bạn dì có đứa con trai tuổi cũng xấp xỉ tuổi con, thằng nhóc ấy khá được, dì muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen thử, con thấy thế nào?” Lời của Lâm Dạ Dung thể hiện rõ ràng sự tôn trọng với ý kiến Cố Ảnh, không khiến người nghe cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.

“Mình phải đi coi mắt.” Cố Ảnh nói.

“Dạ được, con nghe dì sắp xếp ạ.” Cố Ảnh bằng lòng thuận theo, dẫu sao lần trước mình đã đồng ý rồi.

Mà Cố Ảnh thì cảm thấy không hẳn là vậy.

Chắc do dạo này chạm mặt Giang Tuân quá nhiều lần, tế bào nào đó trong cõi lòng Cố Ảnh đã bắt đầu mất khống chế mà ngọ nguậy lên rồi.

“Vậy để lát nữa dì gửi WeChat của con cho bên kia, hai đứa trò chuyện trước xem sao.” Lâm Dạ Dung nói, “Con cứ yên tâm làm việc cho tốt, dì đảm bảo sẽ thu xếp mọi việc ổn thoả hết cho con.”

Thật sự bận tới vậy sao?

“Tự tin lên nào bạn hiền, bồ xinh đẹp này, du học nước ngoài về này, vả lại còn có một công việc danh giá như thế, những điều đó đã đủ để cho rất nhiều người trẻ khác ngưỡng mộ rồi. Thế nên là,” Giọng Lý Tư Di nhẹ nhàng, “Đừng vì chuyện cỏn con là xuất thân mà chính bản thân mình không thể chọn lựa được rồi thấy rằng không xứng với người ta, bồ nhìn mình đi mình còn chưa học xong đại học, chẳng phải vẫn yêu đương được đó thôi?”

Nói xong, bà ấy cười hề hề cúp máy.

Anh vẫn còn có thể cư xử bình thường với mình như bạn bè cùng lớp, quá nửa là do anh được nuôi dạy trong môi trường tốt mà ra.

Nhưng mà chuyện đối phương có tình nguyện hay không thì đối với Cố Ảnh mà nói thật chẳng ảnh hưởng gì mấy, đây vốn là tấm thịnh tình mà cô không thể từ chối, thuận tiện làm quen thêm bạn mới có thể đánh lạc sự chú ý của cô, chứ cũng không có ý định tiến xa hơn nữa.

Để di động xuống rồi, chớp mắt đầu óc Cố Ảnh trở nên trống rỗng.

Chẳng biết anh ta bận thật hay không, gửi kết bạn mãi vẫn không đồng ý.

Cô bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt của Giang Tuân tối hôm qua lúc anh nói rằng hai người họ không quen biết nhau.

Cô bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt của Giang Tuân tối hôm qua lúc anh nói rằng hai người họ không quen biết nhau.

Giọng anh đanh lại, gằn từng tiếng, như đang tức giận.

Tầm mắt thoáng thấy có người vừa ngồi xuống vị trí đối diện mình, Cố Ảnh chậm rãi ngoảnh đầu sang, lúc nhìn thấy người vừa đến, mắt hạnh vốn tĩnh lặng dần trợn trừng lên, “Sao anh...... Ở đây?”

“Coi mắt á?!” Giọng nói đầy ngạc nhiên của Lý Tư Di qua điện thoại truyền đến, “Là vợ viện trưởng chỗ bồ giới thiệu cho đấy hả?”

Xem ra rõ ràng anh rất khó chịu khi tên của mình và tên cô cứ được nhắc đến cùng nhau nhiều lần như thế, đồng thời không muốn nhắc tới những chuyện trước kia.

Cố Ảnh nghe tiếng nói phát ra từ loa điện thoại, trả lời qua loa.

Có thể vốn dĩ anh đã quên hết chuyện lúc đó, bỗng nhiên bị khơi lại khiến tâm trạng khó chịu.

Thật ra Cố Ảnh có thể hiểu được thái độ đấy của anh, dù sao chuyện trước kia đối với anh mà nói quả thật chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.

Nhìn từ góc độ của anh, việc làm năm đó của mình đây thật tình hơi tồi tệ.

————

Anh vẫn còn có thể cư xử bình thường với mình như bạn bè cùng lớp, quá nửa là do anh được nuôi dạy trong môi trường tốt mà ra.

“Vậy để lát nữa dì gửi WeChat của con cho bên kia, hai đứa trò chuyện trước xem sao.” Lâm Dạ Dung nói, “Con cứ yên tâm làm việc cho tốt, dì đảm bảo sẽ thu xếp mọi việc ổn thoả hết cho con.”

Chắc do dạo này chạm mặt Giang Tuân quá nhiều lần, tế bào nào đó trong cõi lòng Cố Ảnh đã bắt đầu mất khống chế mà ngọ nguậy lên rồi.

Trước khi ra khỏi nhà, hiếm có lắm cô mới thêm một lớp trang điểm nhẹ trên mặt thế này.

Đấy không phải là một hiện tượng tốt.

Nếu nói trước đó cô vẫn còn băn khoăn về chuyện đi coi mắt này, thì giờ khắc này đây chợt cảm thấy đôi chút may mắn, có lẽ cô nên chuẩn bị thật tốt cho lần này.

Kì kì cọ cọ rửa mặt xong rồi cảm thấy hơi đói, cô mở tủ lạnh lấy bánh mì và sữa tươi ra định lót bụng trước.

Rất nhanh thôi đã sắp đến ngày chủ nhật.

Cố Ảnh luôn tự nhận mình là người lạc quan, từ nhỏ đến lớn đều như thế, nhưng sự lạc quan ấy giờ đây lại miễn nhiễm đối với một số người và một số việc.

Xong rồi Cố Ảnh lại băn khoăn đứng trước cửa tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng đành bỏ qua cái áo khoác lông tuy ấm nhưng cồng kềnh, chọn chiếc áo khoác dạ mặc vào.

Buổi tối trước ngày hôm đó Cố Ảnh bị gọi đi thực hiện một ca phẫu thuật khẩn cấp, lúc về đến nhà đã quá nửa đêm.

“Cực con quá.” Giọng của dì Lâm vẫn mềm mỏng như trước, “Dì gọi để xác nhận với con, chủ nhật này con được nghỉ đúng chứ?”

Lần trò chuyện trước đó dì Lâm có bảo sẽ cho anh ta WeChat của cô, nhưng mấy ngày rồi Cố Ảnh vẫn chẳng nhận được yêu cầu kết bạn nào cả.

Tắm rửa xong ăn qua loa chút gì đó mãi đến rạng sáng mới đi ngủ.

“Mẹ sắp bị con chọc cho sinh bệnh rồi đấy.” Giọng Diệp Mạn Văn dịu hẳn đi, “Gặp một lần thôi mà? Không thích thì thôi mẹ không ép?”

Tình huống này theo thường lệ Cố Ảnh sẽ dành cả ngày để ngủ bù.

Hiển nhiên hôm nay không thể rồi, Lâm Dạ Dung sợ cô quên cuộc hẹn coi mắt chiều nay còn có lòng gọi điện thoại đến nhắc nhở.

Cúp điện thoại, Cố Ảnh nhìn đồng hồ, mới 12 giờ rưỡi, giờ hẹn với đối phương là 4 giờ rưỡi chiều.

Vẫn còn sớm, vốn định ngủ thêm chút nữa, nằm trên giường hồi lâu vẫn không thể nào vào giấc, Cố Ảnh thở dài, thế là quyết định xuống giường.

Kì kì cọ cọ rửa mặt xong rồi cảm thấy hơi đói, cô mở tủ lạnh lấy bánh mì và sữa tươi ra định lót bụng trước.

Mèo có lời: 

Tràng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí yên ắng của căn phòng, cuộc gọi từ Lý Tư Di, “Bồ đang làm gì đó?”

Cúp điện thoại, Cố Ảnh nhìn đồng hồ, mới 12 giờ rưỡi, giờ hẹn với đối phương là 4 giờ rưỡi chiều.

Điều này chứng tỏ rằng đối phương dù có tài khoản WeChat của cô rồi vẫn tuyệt nhiên không thêm vào.

Cố Ảnh mở âm lượng loa điện thoại lên hết cỡ đặt nó xuống bàn ăn, xé túi bánh mì, “Mình vừa ngủ dậy.”

Địa điểm coi mắt hôm qua dì Lâm đã nhắn sang điện thoại cho cô, là tại quán cà phê nổi tiếng trong khu trung tâm thành phố.

Theo như lời dì Lâm nói, công việc của đối phương rất bận, nên chắc không có thời gian chuẩn bị trước những chuyện này.

Lời Diệp Mạn Văn đầy ý vị chủ yếu để anh nghe xuôi tai, “Gặp mặt thử xem, coi như làm quen thêm bạn mới, đâu có bắt con yêu đương ngay, mà chưa chắc gì con đã hợp ý con gái người ta.”

“Tối nay đi ăn cơm chung với mình không?” Lý Tư Di hỏi.

Hồi lâu sau, Giang Tuân nói: “Dạ được, nhưng mẹ phải hứa với con, không có lần sau nữa.”

“Mình phải đi coi mắt.” Cố Ảnh nói.

“Coi mắt.”

“Coi mắt á?!” Giọng nói đầy ngạc nhiên của Lý Tư Di qua điện thoại truyền đến, “Là vợ viện trưởng chỗ bồ giới thiệu cho đấy hả?”

Cố Ảnh ừm một tiếng, trước đó cô từng kể cho Lý Tư Di nghe chuyện dì Lâm muốn giới thiệu bạn trai cho cô.

“Được đó, bồ cũng phải tìm một người chăm sóc cho bồ chứ.” Ngạc nhiên qua đi, rất nhanh thôi Lý Tư Di đã bình tĩnh trở lại, “Mình nói cho bồ hay, người mà vợ viện trưởng chỗ bồ quen biết chắc chắn không phải tầm thường đâu, nhớ phải ăn vận thật đẹp rồi mới được đi đấy.”

Buổi tối trước ngày hôm đó Cố Ảnh bị gọi đi thực hiện một ca phẫu thuật khẩn cấp, lúc về đến nhà đã quá nửa đêm.

Cố Ảnh nghe tiếng nói phát ra từ loa điện thoại, trả lời qua loa.

Thực ra cô mong rằng người đó sẽ có gia cảnh thật bình thường thôi là được, như vậy cô mới không cảm thấy gánh nặng trong lòng.

Hình đại diện của đối phương là một nhân vật hoạt hình, giống như hình nhân vật trong game.

Có thể do nghe ra cô trả lời cho có lệ, Lý Tư Di hết sức nghiêm túc gọi cô, “Cố Ảnh này.”

“Mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này nữa.” Giang Tuân đưa tay day ấn đường, “Con sẽ tự tìm.”

“Coi mắt.”

“Có chuyện gì?” Cố Ảnh bỏ hộp sữa vừa uống hết vào thùng rác.

“Tự tin lên nào bạn hiền, bồ xinh đẹp này, du học nước ngoài về này, vả lại còn có một công việc danh giá như thế, những điều đó đã đủ để cho rất nhiều người trẻ khác ngưỡng mộ rồi. Thế nên là,” Giọng Lý Tư Di nhẹ nhàng, “Đừng vì chuyện cỏn con là xuất thân mà chính bản thân mình không thể chọn lựa được rồi thấy rằng không xứng với người ta, bồ nhìn mình đi mình còn chưa học xong đại học, chẳng phải vẫn yêu đương được đó thôi?”

Đại khái thì Cố Ảnh đã biết được mục đích cuộc gọi này của đối phương, “Dạ phải.”

“Dạ được, con nghe dì sắp xếp ạ.” Cố Ảnh bằng lòng thuận theo, dẫu sao lần trước mình đã đồng ý rồi.

“Mình biết mà.” Cố Ảnh cắn lát bánh mì khô khốc, mà lòng thấy thật ấm áp, “Bồ đâu kém gì, tiền lương của bồ hiện giờ rất cao mà.”

Lý Tư Di làm nhân viên môi giới tại công ty bất động sản, tuy rằng công việc mệt nhọc nhưng bù lại tiền hoa hồng rất cao.

Cố Ảnh luôn tự nhận mình là người lạc quan, từ nhỏ đến lớn đều như thế, nhưng sự lạc quan ấy giờ đây lại miễn nhiễm đối với một số người và một số việc.

“Còn phải nói!” Lý Tư Di cười cười, “Thôi không nói chuyện với bồ nữa đâu, nhanh mà đi trang điểm đi đấy.”

Kết thúc cuộc gọi, Cố Ảnh tiếp tục ăn thêm hai lát bánh mì, ngồi trên xô pha xem TV thêm một lúc nữa rồi mới lề mề đứng dậy đi gội đầu.

Mèo có lời: 

Trước khi ra khỏi nhà, hiếm có lắm cô mới thêm một lớp trang điểm nhẹ trên mặt thế này.

Cô nhìn lướt qua không gian bên trong, thấy chỉ có người đàn ông duy nhất đang ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, trên bàn anh ta bày máy tính xách tay, nhìn không giống đến đây coi mắt.

Xong rồi Cố Ảnh lại băn khoăn đứng trước cửa tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng đành bỏ qua cái áo khoác lông tuy ấm nhưng cồng kềnh, chọn chiếc áo khoác dạ mặc vào.

Địa điểm coi mắt hôm qua dì Lâm đã nhắn sang điện thoại cho cô, là tại quán cà phê nổi tiếng trong khu trung tâm thành phố.

Tình huống này theo thường lệ Cố Ảnh sẽ dành cả ngày để ngủ bù.

Dì Lâm còn mua thêm hai tấm vé xem phim, rạp chiếu ngay lầu trên quán cà phê, bảo bà là bà mai có tâm nhất chắc chắn không phải là nói quá.

Đấy không phải là một hiện tượng tốt.

Cố Ảnh cảm giác rằng đối tượng coi mắt cùng cô hôm nay dám chắc rằng không thật sự tình nguyện, bằng không thì những chuyện thế này cũng đâu tới phiên dì Lâm chuẩn bị.

Theo như lời dì Lâm nói, công việc của đối phương rất bận, nên chắc không có thời gian chuẩn bị trước những chuyện này.

Cứ nghĩ cứ nghĩ, Cố Ảnh đã đến quán cà phê nơi điểm hẹn, lúc đó là bốn giờ hai mươi lăm phút chiều.

Lý Tư Di làm nhân viên môi giới tại công ty bất động sản, tuy rằng công việc mệt nhọc nhưng bù lại tiền hoa hồng rất cao.

Mà Cố Ảnh thì cảm thấy không hẳn là vậy.

Tối qua dì Lâm có gửi cho cô một tài khoản WeChat, nói rằng đó là tài khoản WeChat bên đằng trai, Cố Ảnh có thêm nó vào.

Có thể do nghe ra cô trả lời cho có lệ, Lý Tư Di hết sức nghiêm túc gọi cô, “Cố Ảnh này.”

Hình đại diện của đối phương là một nhân vật hoạt hình, giống như hình nhân vật trong game.

Tràng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí yên ắng của căn phòng, cuộc gọi từ Lý Tư Di, “Bồ đang làm gì đó?”

Chẳng biết anh ta bận thật hay không, gửi kết bạn mãi vẫn không đồng ý.

Trong điện thoại im lặng mất mấy giây.

Lần trò chuyện trước đó dì Lâm có bảo sẽ cho anh ta WeChat của cô, nhưng mấy ngày rồi Cố Ảnh vẫn chẳng nhận được yêu cầu kết bạn nào cả.

Điều này chứng tỏ rằng đối phương dù có tài khoản WeChat của cô rồi vẫn tuyệt nhiên không thêm vào.

Thật sự bận tới vậy sao?

Nhưng mà chuyện đối phương có tình nguyện hay không thì đối với Cố Ảnh mà nói thật chẳng ảnh hưởng gì mấy, đây vốn là tấm thịnh tình mà cô không thể từ chối, thuận tiện làm quen thêm bạn mới có thể đánh lạc sự chú ý của cô, chứ cũng không có ý định tiến xa hơn nữa.

Cứ nghĩ cứ nghĩ, Cố Ảnh đã đến quán cà phê nơi điểm hẹn, lúc đó là bốn giờ hai mươi lăm phút chiều.

Cô nhìn lướt qua không gian bên trong, thấy chỉ có người đàn ông duy nhất đang ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, trên bàn anh ta bày máy tính xách tay, nhìn không giống đến đây coi mắt.

Hết chương 10

Thế nghĩa là đối phương vẫn chưa đến, Cố Ảnh chọn đại vị trí trống ngồi xuống.

Rất nhanh thôi đã sắp đến ngày chủ nhật.

Hệ thống sưởi bên trong quán cà phê mở thật ấm áp, cô cởi áo khoác vắt trên lưng ghế, thiếu ngủ thêm bụng trống không khiến cả người cô trông có vẻ uể oải.

Dì Lâm còn mua thêm hai tấm vé xem phim, rạp chiếu ngay lầu trên quán cà phê, bảo bà là bà mai có tâm nhất chắc chắn không phải là nói quá.

Cố Ảnh cảm giác rằng đối tượng coi mắt cùng cô hôm nay dám chắc rằng không thật sự tình nguyện, bằng không thì những chuyện thế này cũng đâu tới phiên dì Lâm chuẩn bị.

Khi Giang Tuân đến nơi đập vào mắt là khung cảnh như thế này: cô nàng đấy mặc áo len màu đen, một tay đỡ đầu nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, vài sợi tóc rơi loà xoà bên má, dáng vẻ mỏi mệt như có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.

Anh bước đến ngồi vào vị trí đối diện cô.

Cố Ảnh mở âm lượng loa điện thoại lên hết cỡ đặt nó xuống bàn ăn, xé túi bánh mì, “Mình vừa ngủ dậy.”

Tầm mắt thoáng thấy có người vừa ngồi xuống vị trí đối diện mình, Cố Ảnh chậm rãi ngoảnh đầu sang, lúc nhìn thấy người vừa đến, mắt hạnh vốn tĩnh lặng dần trợn trừng lên, “Sao anh...... Ở đây?”

Giang Tuân nói với nhân viên phục vụ mình muốn một tách cà phê, sau đó mới thong thả trả lời câu hỏi của cô: “Coi mắt.”

“Tối nay đi ăn cơm chung với mình không?” Lý Tư Di hỏi.Lý Tư Di làm nhân viên môi giới tại công ty bất động sản, tuy rằng công việc mệt nhọc nhưng bù lại tiền hoa hồng rất cao.Mèo có lời: 

Nghe theo lời khuyên nhủ của chị em, anh Giang “chịu” đi coi mắt rồi này:”>

Có thể vốn dĩ anh đã quên hết chuyện lúc đó, bỗng nhiên bị khơi lại khiến tâm trạng khó chịu.

“Mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này nữa.” Giang Tuân đưa tay day ấn đường, “Con sẽ tự tìm.”Hết chương 10Biên tập: Mèo

Giang Tuân vẫn kéo cô lên xe, trước lúc khởi động xe anh như vu vơ hỏi một câu: “Cô còn không biết đối tượng coi mắt của mình là ai mà đã tính chuyện cùng ăn cơm rồi đi xem phim luôn à?”

Giọng nói trầm thấp của Giang Tuân hút tầm mắt Cố Ảnh quay trở lại, ngây ngẩn mất vài giây mới phản ứng được lời đối phương là đang giải thích cho câu hỏi ban nãy của cô.

Chẳng biết vì sao, đôi mắt ấy cứ khiến cô có cảm giác không dám đối mặt với nó.Cố Ảnh hơi thấy không vui, “Bộ nhìn tôi giống phụ nữ luống tuổi độc thân không ai thèm à?”Bụng Cố Ảnh trống không, đói đến mơ hồ, sự chú ý bắt đầu phân tán lung tung.Cố Ảnh cố tình vờ như lơ đãng nhìn sang bên cạnh mình.“Chột dạ?”

“Lần trước anh nhắn tin cho tôi, chẳng phải tôi cũng trả lời anh đấy thôi?” Cố Ảnh sợ anh quên, nói thêm vào: “Lần anh hỏi về cái bật lửa đó.”

Tiếng đàn piano nhẹ nhàng du dương ngân nga trong không gian quán cà phê.

Biên tập:

Nhìn rất bận rộn.

Đáng ra đây nên là môi trường để người ta tận hưởng và thư giãn, thì hai từ đấy giống một đòn sấm sét đến san bằng tất cả khiến đầu óc Cố Ảnh choáng váng.

Nhưng mà một khi nói đến đề tài này ắt hẳn sẽ có một số vấn đề mà cô không thể nào giải thích được hoặc có lẽ là giờ đây không cần thiết giải thích nữa.

Cô theo quán tính lùi về đằng sau mấy bước, tựa vào vòng ôm ấm áp.

Cố Ảnh biết anh hỏi về nhà hàng tư nhân kia, chỉ có điều nó cách chỗ này khá xa.

Cô bỗng cảm thấy não mình như teo tóp lại, “Anh cũng đến đây coi mắt?”

Có điều là nếu anh đã lấy chuyện này ra để nói giỡn thì có phải đồng nghĩ với việc anh đã cho qua hết cả rồi hay không?

“Không có vấn đề gì đó chứ?” Giang Tuân cất điện thoại di động, nhìn sang Cố Ảnh cúi gầm mặt xuống không biết đang mãi nghĩ chuyện gì.

“Thì làm sao, cô cũng vậy?” Giang Tuân thờ ơ hỏi lại, còn lấy điện thoại di dộng ra quẹt mấy cái trên màn hình.

“Chột dạ?”

Ngay sau đó đến lượt bọn họ soát vé vào rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim nằm ngay lầu bốn trung tâm thương mại, Cố Ảnh đi trước lấy điện thoại của mình đổi vé xem phim.

Gần như ngay giây tiếp theo, điện thoại Cố Ảnh đang đặt trên bàn sáng lên trong tích tắc.

Cô lén lút liếc nhẹ sang Giang Tuân, nhìn anh vẫn thong dong nhàn tản như trước, giống như người xấu hổ chỉ có mỗi mình cô vậy.

Cô cầm lên xem, đấy là thông báo đồng ý kết bạn trên WeChat.

Hết chương 11

Cố Ảnh nhìn người ngồi đối diện rồi lại nhìn màn hình di động, suy nghĩ chợt loé lên trong đầu đã được khẳng định bởi tin nhắn WeChat xuất hiện trong khung thoại ngay sau đó.

Mười phút nữa mới bắt đầu soát vé để vào rạp, hai người họ đứng chờ gần bên cạnh cổng soát vé.

J:【 Giang Tuân, tôi đến rồi. 】

Cảm giác không vui của Cố Ảnh chỉ kéo dài vài ba giây, rất nhanh sau đó đầu óc đã bị sự thật “Giang Tuân chính là đối tượng coi mắt của cô hôm nay” chiếm giữ trọn, đến nỗi cô chẳng biết phải nói gì tiếp theo đó.

“......” Cố Ảnh đặt di động xuống, nhấp một ngụm cà phê tự an ủi bản thân, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu hút của Giang Tuân.

Hoá ra phỏng đoán mấy ngày qua của mình sai hết rồi, anh không hề quên chuyện trước kia, trái lại còn lấy nó ra để nhạo cô.

J:【 Ừ. 】

Thẩm Dập:【 Ngầu vãi vậy ba, đi coi mắt mà mày ngủ? Vậy chắc đối phương nhạt nhẽo lắm hả? 】

Chẳng biết vì sao, đôi mắt ấy cứ khiến cô có cảm giác không dám đối mặt với nó.

“Vậy thì đi ăn cơm.” Giang Tuân cầm áo khoác cô đang vắt trên lưng ghế lên, từ trên cao nhìn xuống cô, “Cô muốn ăn gì?”

“Phù hợp cái gì?” Cố Ảnh khó hiểu, dì Lâm có miêu tả ngoại hình của cô sao?

Hết chương 11

Chưa kịp suy nghĩ kĩ càng cảm giác lạ lùng này từ đâu mà ra, cô bỗng nghĩ đến một vấn đề khác.

Gần như ngay giây tiếp theo, điện thoại Cố Ảnh đang đặt trên bàn sáng lên trong tích tắc.

“Thì chỉ có cô là phụ nữ độc thân.” Giang Tuân nói.

Vừa nãy anh thẳng thừng ngồi vào chỗ này mà không hề do dự, vậy có phải đã sớm biết đối tượng coi mắt là cô đây hay không?

Ý nghĩ này thình lình nảy ra trong đầu cô, lại có phần không thực tế.

“Từ đầu anh đã biết là tôi sao?” Sau một hồi im lặng, Cố Ảnh hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Cố Ảnh để ý thấy có mấy cô bé đang trộm quan sát Giang Tuân, nếu không vì cô đang đứng bên cạnh, nói không chừng sẽ có người bước đến xin số điện thoại anh.

May mà Giang Tuân không tiếp tục đề tài này.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, Giang Tuân có cảm giác bên vai trái mình nằng nặng, mái đầu xù xì áp xuống vai anh.

“Không biết, tôi nhìn xung quanh thì thấy cô phù hợp nhất.” Giang Tuân tựa vào lưng ghế, tư thế nhàn nhã.

Giang Tuân dẫn đầu đi khỏi quán cà phê, “Nhà hàng lần trước được chứ?”

“Phù hợp cái gì?” Cố Ảnh khó hiểu, dì Lâm có miêu tả ngoại hình của cô sao?

Hơi thở nam tính quen thuộc vờn quanh Cố Ảnh, bàn tay vịn eo giúp cô đứng vững xong thì thật lịch thiệp rụt trở về.

“Thì chỉ có cô là phụ nữ độc thân.” Giang Tuân nói.

Giang Tuân nghiêng đầu nhìn sang người nào đó đang ngủ say sưa, khoé môi lặng lẽ cong lên.

Cố Ảnh đưa mắt nhìn quanh quán một lần nữa, thấy rõ ràng có thêm hai bàn nữa cũng chỉ có một cô gái đang ngồi, “Hai cô kia không phải cũng vậy sao?”

“Này, không thấy vừa đụng trúng người ta sao hả?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Giang Tuân ung dung nhìn lướt theo hướng ngón tay cô đang chỉ, “Nhìn là biết ngay hai cô đó có bạn trai rồi.”

Anh hơi nghiêng đầu, nhờ ánh sáng phản chiếu từ màn hình lớn, anh thấy cô nàng kia an nhiên ngủ ngon lành.

“......”

Cố Ảnh hơi thấy không vui, “Bộ nhìn tôi giống phụ nữ luống tuổi độc thân không ai thèm à?”

Đèn trong rạp đã tắt hết, trên cơ bản màn hình chỉ toàn hình ảnh màn đêm ảm đạm, bầu không khí này đối với Cố Ảnh đang cực kì buồn ngủ mà nói chẳng khác gì thôi miên cô vậy.

Giang Tuân đứng trước cửa thang máy chuẩn bị ấn xuống tầng hầm giữ xe, nghe vậy, nhìn sang phía cô, “Mấy giờ thì phim chiếu?”

Thấy khoé miệng của đối phương trễ xuống, Giang Tuân bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, khẽ cụp mắt xuống che khuất đi nét cười vừa chợt loé qua trong ánh mắt.

Sau khi hết một ván game, trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn trong khung thoại WeChat, đến từ nhóm “Ba chàng lãng tử”:

Cảm giác không vui của Cố Ảnh chỉ kéo dài vài ba giây, rất nhanh sau đó đầu óc đã bị sự thật “Giang Tuân chính là đối tượng coi mắt của cô hôm nay” chiếm giữ trọn, đến nỗi cô chẳng biết phải nói gì tiếp theo đó.

Phỏng bộ phim mà người nọ muốn xem đã bắt đầu chiếu, sau khi nghe câu trả lời của Cố Ảnh đã nhanh chân chạy vụt đi mất.

Cố Ảnh chọn tiếp tục giữ im lặng, ngoảnh đầu nhìn hướng ra bên ngoài cửa sổ.

Hai tay cô nắm chặt cốc cà phê sứ, căng thẳng mà xoa xoa nó.

“Chẳng phải là dì Lâm đã sắp xếp trước rồi sao? Tôi đâu thể không đi.” Cố Ảnh đâu cảm thấy có chỗ nào không ổn, nếu đã đồng ý đi coi mắt thì tối thiểu hôm nay phải phối hợp cho nghiêm túc.

Giang Tuân cũng không nóng lòng lên tiếng, ánh mắt chẳng kiêng dè gì nhìn thẳng mặt cô.

Mặc dù hôm nay cô có trang điểm nhưng vẫn không thể nào che đi vẻ tiều tuỵ trên gương mặt, từ lúc ở quán cà phê đã thấy tinh thần cô không được tốt rồi.

Cố Ảnh đưa mắt nhìn quanh quán một lần nữa, thấy rõ ràng có thêm hai bàn nữa cũng chỉ có một cô gái đang ngồi, “Hai cô kia không phải cũng vậy sao?”

Nước da Cố Ảnh thêm trắng nõn trên nền áo len màu đen, quầng thâm lờ mờ dưới mí mắt khiến cô trông thiếu khí sắc, giống như búp bê sứ mong manh chạm nhẹ một cái là vỡ tan.

J:【 … 】

Đối với chuyện Giang Tuân đồng ý đi coi mắt Đường Khoa thấy thật bất ngờ, dù sao tối hôm đó anh đã chứng kiến thái độ khác thường của Giang Tuân dành cho Cố Ảnh, đó tuyệt đối không phải là thái độ nên có với người bạn học không quen không biết.

“Thì bởi cô gái ngồi cạnh cửa trên tay có đeo nhẫn, bạn trai của cô gái ngồi bàn đằng sau cô vừa đi khỏi.”

Giọng nói trầm thấp của Giang Tuân hút tầm mắt Cố Ảnh quay trở lại, ngây ngẩn mất vài giây mới phản ứng được lời đối phương là đang giải thích cho câu hỏi ban nãy của cô.

Khoảng thời gian tiếp theo đó hai người họ không chơi di động, cũng chẳng trò chuyện với nhau.

“......” Thực ra Cố Ảnh cũng nghĩ như vậy, bằng không thì giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ bù.

Cố Ảnh ừm một tiếng, chợt nhớ đến chuyện WeChat, “Hôm qua tôi gửi lời mời kết bạn WeChat cho anh sao anh không đồng ý?”

“Dì Lâm có mua vé xem phim.” Cố Ảnh chỉ tay lên trên lầu, “Ở ngay lầu trên này.”

Giang Tuân đơ ra, ngay lập tức bật cười thành tiếng: “Không phải trên phim truyền hình toàn diễn như vậy sao?”

Tình huống đảo ngược hiện tại thật sự khiến anh ta vô cùng khó hiểu.

“Cô cũng đọc tin nhắn sao?” Mi mắt Giang Tuân nhướng lên, lời nói thâm ý sâu xa: “Tôi còn tưởng là cô không sử dụng loại phương thức giao tiếp đấy.”

Đường Khoa:【 Ối, xem ra đối tượng coi mắt lần này cũng khá đó chứ, còn có quy trình này nữa, tao còn tưởng mày vừa gặp người ta xong thì quay đầu bỏ chạy liền. 】

Tay Cố Ảnh siết chặt cốc cà phê, cô có ngờ nghệch đến thế nào cũng nghe ra ý mà đối phương đang ám chỉ trong câu nói đó.

Hai tay cô nắm chặt cốc cà phê sứ, căng thẳng mà xoa xoa nó.

Có lẽ tin nhắn gửi đi lần trước chẳng phải là anh “Không để ý” theo như lời anh nói.

Đôi tay đang chơi game của Giang Tuân dừng lại, rất muốn đẩy cái đầu đang tựa trên vai ra, nhưng tầm mắt dừng ngay bàn tay cô trong lúc vô thức níu lấy vạt áo mình, phút chốc suy nghĩ ấy bỗng hóa thành tiếng thở dài thật khẽ.

Cố Ảnh ừm một tiếng, chợt nhớ đến chuyện WeChat, “Hôm qua tôi gửi lời mời kết bạn WeChat cho anh sao anh không đồng ý?”

Hoá ra phỏng đoán mấy ngày qua của mình sai hết rồi, anh không hề quên chuyện trước kia, trái lại còn lấy nó ra để nhạo cô.

Đường Khoa:【 Mẹ kiếp, tao tưởng là thú vị lắm, mày cũng đừng qua quýt thế chứ, đi xem phim với con gái người ta mà ngồi chơi game, người ta tổn thương lắm đấy. 】

Còn thù rất dai nữa, Cố Ảnh nghĩ.

Biên tập: Mèo

Có điều là nếu anh đã lấy chuyện này ra để nói giỡn thì có phải đồng nghĩ với việc anh đã cho qua hết cả rồi hay không?

Cố Ảnh buột miệng nói: “Anh rất rành chuyện này sao?”

“Lần trước anh nhắn tin cho tôi, chẳng phải tôi cũng trả lời anh đấy thôi?” Cố Ảnh sợ anh quên, nói thêm vào: “Lần anh hỏi về cái bật lửa đó.”

Nhưng mà ngay lúc nãy thôi, người đứng đằng sau cho cô cảm giác an toàn mà xưa nay chưa từng có, khiến bản thân cô sinh ra ý nghĩ muốn ỷ lại nhiều hơn.

Nhưng Giang Tuân chỉ khinh khỉnh đưa mắt lườm cô, không trả lời.

Nghe đằng trước mình vang lên tiếng cười khẽ, “Trốn tránh cái gì?”

Khoảng thời gian tiếp theo đó hai người họ không chơi di động, cũng chẳng trò chuyện với nhau.

“Sao phải bỏ qua?” Cố Ảnh vén sợi tóc đang loà xoà ra sau vành tai, rồi mới giương mắt, “Chúng ta có quen biết gì đâu.”

Cố Ảnh cảm giác có sự xấu hổ kì quái đang lan tràn quanh hai người họ.

Đường Khoa:【 Để tao kể cho nghe, lần đầu tiên tao đi coi mắt cũng qua quýt lắm, nhưng tao hay hơn mày, lúc đang xem phim tao ngủ gật luôn. 】

Cô lén lút liếc nhẹ sang Giang Tuân, nhìn anh vẫn thong dong nhàn tản như trước, giống như người xấu hổ chỉ có mỗi mình cô vậy.

Vì thế Cố Ảnh chủ động khai mào câu chuyện, “Anh quen biết thế nào với dì Lâm?”

Giang Tuân đứng tựa lưng vào tường cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat.

“Bà ấy là bạn của mẹ tôi.”

Dạo đầu mạch phim tương đối chậm rãi.

Ngày trước cô cảm thấy cô có một mình vẫn rất ổn, chẳng có chỗ nào cần người khác chăm sóc hết.

“À, dì ấy là vợ viện trưởng chỗ bệnh viện tôi đang làm.”

“Tôi biết.”

Giang Tuân đi ra ngoài nhận cuộc gọi, nghe điện thoại xong lúc quay trở về đã thấy nửa người trên của Cố Ảnh nằm bò ra bàn.

Phòng chiếu phim được bao trùm bởi hiệu ứng âm thanh đáng sợ, Giang Tuân chơi game, Cố Ảnh thì vẫn cứ ngủ mê man.

“Hôm nay anh được nghỉ sao?”

Đường Khoa:【 Nhạt nhẽo lắm luôn ba, cô nàng còn chọn ngay phim nghệ thuật, tao vừa chán vừa buồn ngủ, cố chịu lắm rồi mà vẫn ngủ gật mất, này @J mày đừng giống tao đấy, sau này ngẫm lại cứ thấy tao rõ vô duyên. 】

“Ừm.” Giọng Giang Tuân hờ hững, trả lời từng câu một, nhưng mỗi một câu trả lời đều khiến người ta không thể nào tiếp chuyện được nữa.

Thình lình bỗng có người nào đó hớt hải chạy tới cổng soát vé, trong lúc sơ ý đụng trúng Cố Ảnh.

Đáng ra đây nên là môi trường để người ta tận hưởng và thư giãn, thì hai từ đấy giống một đòn sấm sét đến san bằng tất cả khiến đầu óc Cố Ảnh choáng váng.

Cố Ảnh chọn tiếp tục giữ im lặng, ngoảnh đầu nhìn hướng ra bên ngoài cửa sổ.

Chẳng biết vì sao, đôi mắt ấy cứ khiến cô có cảm giác không dám đối mặt với nó.

Nhạt nhẽo? Ha.

“......” Cố Ảnh đặt di động xuống, nhấp một ngụm cà phê tự an ủi bản thân, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu hút của Giang Tuân.

Trên bầu trời mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, báo hiệu trận mưa to sắp sửa kéo đến.

“Có phải hai chúng ta nên tự giới thiệu đôi chút về bản thân hay không?” Giang Tuân nhìn chăm chú bên góc mặt của cô, bất chợt hỏi một câu như vậy.

Cố Ảnh ngẩng mặt, đối diện với ánh nhìn chằm chằm táo tợn của đối phương được một lát thì đầu dần cúi thấp xuống, khí thế yếu hẳn đi, tầm mắt vờ bình tĩnh dời chuyển từ trên người anh sang cốc cà phê đặt trước mặt.

Sau khi nói xong câu đó cô cảm giác sảng khoái hết cả người vì vừa làm được một việc cho chính mình, thậm chí ánh mắt cô nhìn anh thêm tự tin hơn hẳn.

Cố Ảnh quay sang nhìn anh, trên mặt hiện đầy dấu hỏi chấm.

“Theo lí thuyết thì phải có quy trình như vậy.” Giang Tuân xoay xoay điện thoại di động, giọng điệu làm theo phép công.

Hai người họ ăn cơm không tốn bao nhiêu thời gian, ăn xong lại quay trở về trung tâm thương mại.

Cố Ảnh buột miệng nói: “Anh rất rành chuyện này sao?”

Cố Ảnh cảm giác có sự xấu hổ kì quái đang lan tràn quanh hai người họ.

Giang Tuân đơ ra, ngay lập tức bật cười thành tiếng: “Không phải trên phim truyền hình toàn diễn như vậy sao?”

“Chột dạ?”

“......” Cố Ảnh nói: “Vậy anh bắt đầu trước đi?”

Thẩm Dập:【 Xem chừng là các bô lão mua sẵn vé xem phim trước rồi đúng không? 】

“Mà tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua bước này đi.” Ngón tay Giang Tuân gõ nhẹ mặt bàn, “Cứ đi thẳng đến trình tự tiếp theo.”

Cô bỗng cảm thấy não mình như teo tóp lại, “Anh cũng đến đây coi mắt?”

“Sao phải bỏ qua?” Cố Ảnh vén sợi tóc đang loà xoà ra sau vành tai, rồi mới giương mắt, “Chúng ta có quen biết gì đâu.”

“Theo lí thuyết thì phải có quy trình như vậy.” Giang Tuân xoay xoay điện thoại di động, giọng điệu làm theo phép công.

Cố Ảnh cố tình vờ như lơ đãng nhìn sang bên cạnh mình.

Sau khi nói xong câu đó cô cảm giác sảng khoái hết cả người vì vừa làm được một việc cho chính mình, thậm chí ánh mắt cô nhìn anh thêm tự tin hơn hẳn.

J:【 Giang Tuân, tôi đến rồi. 】

Anh vốn đã không hào hứng gì lắm với bộ phim này, Giang Tuân quyết định móc điện thoại ra mở ứng dụng trò chơi trên màn hình, bắt đầu chơi game.

Giang Tuân thoáng bất ngờ đôi mày hơi nhướng lên, ung dung nhìn thẳng vào cô.

Mi mắt Cố Ảnh run nhẹ.

Cô thế mà chẳng thèm phòng bị gì ngủ thiếp đi.

Cố Ảnh ngẩng mặt, đối diện với ánh nhìn chằm chằm táo tợn của đối phương được một lát thì đầu dần cúi thấp xuống, khí thế yếu hẳn đi, tầm mắt vờ bình tĩnh dời chuyển từ trên người anh sang cốc cà phê đặt trước mặt.

Giang Tuân cũng không nóng lòng lên tiếng, ánh mắt chẳng kiêng dè gì nhìn thẳng mặt cô.

Nghe đằng trước mình vang lên tiếng cười khẽ, “Trốn tránh cái gì?”

Tay Cố Ảnh siết chặt cốc cà phê, cô có ngờ nghệch đến thế nào cũng nghe ra ý mà đối phương đang ám chỉ trong câu nói đó.

Hôm nay là cuối tuần, người đến rạp chiếu phim đặc biệt đông, cả sảnh chờ sắp chật kín người.

“......”

Vào trong rồi Cố Ảnh mới biết chỗ ngồi của bọn họ là ghế tình nhân nằm ở hàng cuối cùng, cô không thể không thán phục sự sắp xếp hết sức là chu đáo này của dì Lâm.

“Chột dạ?”

“Sao tôi phải chột dạ?” Cố Ảnh ngẩng phắt đầu lên, “Thì là tự anh nói mà.”

“Chứ tôi phải nói thế nào đây?” Giang Tuân hơi nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư, “Nói cô với tôi là......”

“Sao thế?” Anh hỏi.

Cố Ảnh ngượng ngùng cười cười, “Tôi đói bụng.”

Cố Ảnh nhìn người ngồi đối diện rồi lại nhìn màn hình di động, suy nghĩ chợt loé lên trong đầu đã được khẳng định bởi tin nhắn WeChat xuất hiện trong khung thoại ngay sau đó.

Mi mắt Cố Ảnh run nhẹ.

Giang Tuân ung dung nhìn lướt theo hướng ngón tay cô đang chỉ, “Nhìn là biết ngay hai cô đó có bạn trai rồi.”

“Bạn cùng bàn?”

“Sao tôi phải chột dạ?” Cố Ảnh ngẩng phắt đầu lên, “Thì là tự anh nói mà.”

“......” Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay anh được nghỉ sao?”

Thật ra cô không ngại để người khác biết chuyện cô từng đeo đuổi Giang Tuân, đó vốn dĩ là chuyện cô đã từng làm.

Nhưng mà một khi nói đến đề tài này ắt hẳn sẽ có một số vấn đề mà cô không thể nào giải thích được hoặc có lẽ là giờ đây không cần thiết giải thích nữa.

May mà Giang Tuân không tiếp tục đề tài này.

Bụng Cố Ảnh trống không, đói đến mơ hồ, sự chú ý bắt đầu phân tán lung tung.

Giang Tuân đi ra ngoài nhận cuộc gọi, nghe điện thoại xong lúc quay trở về đã thấy nửa người trên của Cố Ảnh nằm bò ra bàn.

Cố Ảnh quay sang nhìn anh, trên mặt hiện đầy dấu hỏi chấm.

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Chứ tôi phải nói thế nào đây?” Giang Tuân hơi nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư, “Nói cô với tôi là......”

Cố Ảnh ngượng ngùng cười cười, “Tôi đói bụng.”

“Vậy thì đi ăn cơm.” Giang Tuân cầm áo khoác cô đang vắt trên lưng ghế lên, từ trên cao nhìn xuống cô, “Cô muốn ăn gì?”

Nước da Cố Ảnh thêm trắng nõn trên nền áo len màu đen, quầng thâm lờ mờ dưới mí mắt khiến cô trông thiếu khí sắc, giống như búp bê sứ mong manh chạm nhẹ một cái là vỡ tan.

Cố Ảnh ngoan ngoãn vâng lời đứng lên, “Gì cũng được.”

Giang Tuân dẫn đầu đi khỏi quán cà phê, “Nhà hàng lần trước được chứ?”

Cố Ảnh biết anh hỏi về nhà hàng tư nhân kia, chỉ có điều nó cách chỗ này khá xa.

“Dì Lâm có mua vé xem phim.” Cố Ảnh chỉ tay lên trên lầu, “Ở ngay lầu trên này.”

Cố Ảnh định bảo là không sao đâu, nhưng lời đến bên môi, lại đổi thành: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn.”

Giang Tuân đứng trước cửa thang máy chuẩn bị ấn xuống tầng hầm giữ xe, nghe vậy, nhìn sang phía cô, “Mấy giờ thì phim chiếu?”

“Tôi không sao, vừa nãy cảm ơn anh.” Cố Ảnh dịch sang bên cạnh mấy bước, chủ động kéo dài khoảng cách, tránh để hơi thở anh quấy nhiễu khiến bản thân suy nghĩ lung tung.

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào bên tai, như có sợi lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến tâm tư người ta xao động.

Cố Ảnh nhìn màn hình di động, “Tám giờ.”

“Từ đầu anh đã biết là tôi sao?” Sau một hồi im lặng, Cố Ảnh hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Giang Tuân vẫn kéo cô lên xe, trước lúc khởi động xe anh như vu vơ hỏi một câu: “Cô còn không biết đối tượng coi mắt của mình là ai mà đã tính chuyện cùng ăn cơm rồi đi xem phim luôn à?”

“Chẳng phải là dì Lâm đã sắp xếp trước rồi sao? Tôi đâu thể không đi.” Cố Ảnh đâu cảm thấy có chỗ nào không ổn, nếu đã đồng ý đi coi mắt thì tối thiểu hôm nay phải phối hợp cho nghiêm túc.

“Vậy thì đi.” Giang Tuân khởi động xe, “Đừng nên lãng phí.”

“......” Thực ra Cố Ảnh cũng nghĩ như vậy, bằng không thì giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ bù.

Tiếng đàn piano nhẹ nhàng du dương ngân nga trong không gian quán cà phê.

“......” Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người họ ăn cơm không tốn bao nhiêu thời gian, ăn xong lại quay trở về trung tâm thương mại.

Rạp chiếu phim nằm ngay lầu bốn trung tâm thương mại, Cố Ảnh đi trước lấy điện thoại của mình đổi vé xem phim.

Giang Tuân nhìn lướt qua mấy cô gái trẻ đứng xung quanh trên tay cầm bắp rang và nước ngọt, lúc Cố Ảnh đi tới, anh hất cằm lên chỉ chỉ về hướng bên đó: “Có muốn ăn không?”

“Không biết, tôi nhìn xung quanh thì thấy cô phù hợp nhất.” Giang Tuân tựa vào lưng ghế, tư thế nhàn nhã.

Cố Ảnh lắc đầu.

Giang Tuân thoáng bất ngờ đôi mày hơi nhướng lên, ung dung nhìn thẳng vào cô.

Cơm tối nay ăn quá no, hiện giờ ăn không vô thêm gì nữa.

Anh chàng đang đứng soát vé nghe thế vội vàng ngoảnh đầu lại, nhìn đến cặp mắt lạnh lùng kia của Giang Tuân, anh ta rối rít nói “Tôi xin lỗi” liên hồi.

Hôm nay là cuối tuần, người đến rạp chiếu phim đặc biệt đông, cả sảnh chờ sắp chật kín người.

Mười phút nữa mới bắt đầu soát vé để vào rạp, hai người họ đứng chờ gần bên cạnh cổng soát vé.

Trai xinh gái đẹp đứng kế bên nhau luôn hấp dẫn ánh nhìn chằm chằm của không ít người.

Theo như hiểu biết của anh ta về Giang Tuân, lần coi mắt này anh chắc chắn sẽ từ chối.

Cố Ảnh để ý thấy có mấy cô bé đang trộm quan sát Giang Tuân, nếu không vì cô đang đứng bên cạnh, nói không chừng sẽ có người bước đến xin số điện thoại anh.

“Thì bởi cô gái ngồi cạnh cửa trên tay có đeo nhẫn, bạn trai của cô gái ngồi bàn đằng sau cô vừa đi khỏi.”

Cô gái trẻ chẳng biết rụt rè là gì, thích thì chủ động, giống hệt như cô năm đó.

Thật sự hoài niệm.

Cố Ảnh cố tình vờ như lơ đãng nhìn sang bên cạnh mình.

Giang Tuân đứng tựa lưng vào tường cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat.

Nhìn rất bận rộn.

Trên bầu trời mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, báo hiệu trận mưa to sắp sửa kéo đến.

Thình lình bỗng có người nào đó hớt hải chạy tới cổng soát vé, trong lúc sơ ý đụng trúng Cố Ảnh.

Cô theo quán tính lùi về đằng sau mấy bước, tựa vào vòng ôm ấm áp.

Ngay lúc đó, một cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô giúp cô đứng vững.

“Này, không thấy vừa đụng trúng người ta sao hả?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Anh chàng đang đứng soát vé nghe thế vội vàng ngoảnh đầu lại, nhìn đến cặp mắt lạnh lùng kia của Giang Tuân, anh ta rối rít nói “Tôi xin lỗi” liên hồi.

Cố Ảnh định bảo là không sao đâu, nhưng lời đến bên môi, lại đổi thành: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn.”

“Thì làm sao, cô cũng vậy?” Giang Tuân thờ ơ hỏi lại, còn lấy điện thoại di dộng ra quẹt mấy cái trên màn hình.

Phỏng bộ phim mà người nọ muốn xem đã bắt đầu chiếu, sau khi nghe câu trả lời của Cố Ảnh đã nhanh chân chạy vụt đi mất.

Hơi thở nam tính quen thuộc vờn quanh Cố Ảnh, bàn tay vịn eo giúp cô đứng vững xong thì thật lịch thiệp rụt trở về.

Trong thoáng chốc này đây Cố Ảnh chợt nhớ đến câu nói của Lý Tư Di: “Bồ phải tìm một người chăm sóc bồ.”

Đường Khoa:【 Phải không mậy? @J】

Ngày trước cô cảm thấy cô có một mình vẫn rất ổn, chẳng có chỗ nào cần người khác chăm sóc hết.

Nhưng mà ngay lúc nãy thôi, người đứng đằng sau cho cô cảm giác an toàn mà xưa nay chưa từng có, khiến bản thân cô sinh ra ý nghĩ muốn ỷ lại nhiều hơn.

Ý nghĩ này thình lình nảy ra trong đầu cô, lại có phần không thực tế.

“Không có vấn đề gì đó chứ?” Giang Tuân cất điện thoại di động, nhìn sang Cố Ảnh cúi gầm mặt xuống không biết đang mãi nghĩ chuyện gì.

“Tôi không sao, vừa nãy cảm ơn anh.” Cố Ảnh dịch sang bên cạnh mấy bước, chủ động kéo dài khoảng cách, tránh để hơi thở anh quấy nhiễu khiến bản thân suy nghĩ lung tung.

Giang Tuân để ý thấy hành động mờ ám của cô, khóe miệng khẽ cong lên, “Khách sáo rồi.”

Ngay sau đó đến lượt bọn họ soát vé vào rạp chiếu phim.

Đường Khoa:【 Đáng ra mày khỏi đi cho rồi đi? Mà không phải trước đó nói muốn nhờ tao hỗ trợ mày sao? Sao không thấy mày tìm tới tao vậy. 】

Vào trong rồi Cố Ảnh mới biết chỗ ngồi của bọn họ là ghế tình nhân nằm ở hàng cuối cùng, cô không thể không thán phục sự sắp xếp hết sức là chu đáo này của dì Lâm.

Trai xinh gái đẹp đứng kế bên nhau luôn hấp dẫn ánh nhìn chằm chằm của không ít người.

Phim kinh dị rồi thêm cả ghế tình nhân, nếu không xảy ra chuyện gì thì quả thật hơi phi lí.

Dạo đầu mạch phim tương đối chậm rãi.

Đèn trong rạp đã tắt hết, trên cơ bản màn hình chỉ toàn hình ảnh màn đêm ảm đạm, bầu không khí này đối với Cố Ảnh đang cực kì buồn ngủ mà nói chẳng khác gì thôi miên cô vậy.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, Giang Tuân có cảm giác bên vai trái mình nằng nặng, mái đầu xù xì áp xuống vai anh.

Anh hơi nghiêng đầu, nhờ ánh sáng phản chiếu từ màn hình lớn, anh thấy cô nàng kia an nhiên ngủ ngon lành.

Đường Khoa:【@J Không phải mày bận đi coi mắt sao? Sao còn có thời gian chơi game vậy? 】

Cô thế mà chẳng thèm phòng bị gì ngủ thiếp đi.

J:【 Đang đi xem phim. 】

Mặc dù hôm nay cô có trang điểm nhưng vẫn không thể nào che đi vẻ tiều tuỵ trên gương mặt, từ lúc ở quán cà phê đã thấy tinh thần cô không được tốt rồi.

Có lẽ tin nhắn gửi đi lần trước chẳng phải là anh “Không để ý” theo như lời anh nói.

Nghĩ như thế, Giang Tuân cũng chẳng cảm thấy có gì quá bất ngờ.

Anh vốn đã không hào hứng gì lắm với bộ phim này, Giang Tuân quyết định móc điện thoại ra mở ứng dụng trò chơi trên màn hình, bắt đầu chơi game.

Sau khi hết một ván game, trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn trong khung thoại WeChat, đến từ nhóm “Ba chàng lãng tử”:

Đường Khoa:【@J Không phải mày bận đi coi mắt sao? Sao còn có thời gian chơi game vậy? 】

Thẩm Dập:【 Mày lại chả hiểu nó quá rồi? Bị ép đi coi mắt, nó sẽ có thái độ hoà nhã với người ta sao? 】

Đường Khoa:【 Đáng ra mày khỏi đi cho rồi đi? Mà không phải trước đó nói muốn nhờ tao hỗ trợ mày sao? Sao không thấy mày tìm tới tao vậy. 】

“Chột dạ?”

J:【 Đang đi xem phim. 】

Đường Khoa:【 Ối, xem ra đối tượng coi mắt lần này cũng khá đó chứ, còn có quy trình này nữa, tao còn tưởng mày vừa gặp người ta xong thì quay đầu bỏ chạy liền. 】

Thẩm Dập:【 Xem chừng là các bô lão mua sẵn vé xem phim trước rồi đúng không? 】

“Cô cũng đọc tin nhắn sao?” Mi mắt Giang Tuân nhướng lên, lời nói thâm ý sâu xa: “Tôi còn tưởng là cô không sử dụng loại phương thức giao tiếp đấy.”

Đường Khoa:【 Phải không mậy? @J】

Đối với chuyện Giang Tuân đồng ý đi coi mắt Đường Khoa thấy thật bất ngờ, dù sao tối hôm đó anh đã chứng kiến thái độ khác thường của Giang Tuân dành cho Cố Ảnh, đó tuyệt đối không phải là thái độ nên có với người bạn học không quen không biết.

Theo như hiểu biết của anh ta về Giang Tuân, lần coi mắt này anh chắc chắn sẽ từ chối.

Tình huống đảo ngược hiện tại thật sự khiến anh ta vô cùng khó hiểu.

“Tôi biết.”

J:【 Ừ. 】

“Mà tôi nghĩ chúng ta nên bỏ qua bước này đi.” Ngón tay Giang Tuân gõ nhẹ mặt bàn, “Cứ đi thẳng đến trình tự tiếp theo.”

Đường Khoa:【 Mẹ kiếp, tao tưởng là thú vị lắm, mày cũng đừng qua quýt thế chứ, đi xem phim với con gái người ta mà ngồi chơi game, người ta tổn thương lắm đấy. 】

Phim kinh dị rồi thêm cả ghế tình nhân, nếu không xảy ra chuyện gì thì quả thật hơi phi lí.

Đường Khoa:【 Để tao kể cho nghe, lần đầu tiên tao đi coi mắt cũng qua quýt lắm, nhưng tao hay hơn mày, lúc đang xem phim tao ngủ gật luôn. 】

Giang Tuân nhìn lướt qua mấy cô gái trẻ đứng xung quanh trên tay cầm bắp rang và nước ngọt, lúc Cố Ảnh đi tới, anh hất cằm lên chỉ chỉ về hướng bên đó: “Có muốn ăn không?”

Thẩm Dập:【 Ngầu vãi vậy ba, đi coi mắt mà mày ngủ? Vậy chắc đối phương nhạt nhẽo lắm hả? 】

Đường Khoa:【 Nhạt nhẽo lắm luôn ba, cô nàng còn chọn ngay phim nghệ thuật, tao vừa chán vừa buồn ngủ, cố chịu lắm rồi mà vẫn ngủ gật mất, này @J mày đừng giống tao đấy, sau này ngẫm lại cứ thấy tao rõ vô duyên. 】

J:【 … 】

Giang Tuân nghiêng đầu nhìn sang người nào đó đang ngủ say sưa, khoé môi lặng lẽ cong lên.

Nhạt nhẽo? Ha.

Vừa nãy anh thẳng thừng ngồi vào chỗ này mà không hề do dự, vậy có phải đã sớm biết đối tượng coi mắt là cô đây hay không?

Phòng chiếu phim được bao trùm bởi hiệu ứng âm thanh đáng sợ, Giang Tuân chơi game, Cố Ảnh thì vẫn cứ ngủ mê man.

Cố Ảnh hơi thấy không vui, “Bộ nhìn tôi giống phụ nữ luống tuổi độc thân không ai thèm à?”

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào bên tai, như có sợi lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến tâm tư người ta xao động.

Đôi tay đang chơi game của Giang Tuân dừng lại, rất muốn đẩy cái đầu đang tựa trên vai ra, nhưng tầm mắt dừng ngay bàn tay cô trong lúc vô thức níu lấy vạt áo mình, phút chốc suy nghĩ ấy bỗng hóa thành tiếng thở dài thật khẽ.

Vì thế Cố Ảnh chủ động khai mào câu chuyện, “Anh quen biết thế nào với dì Lâm?”Hết chương 11