Biên tập: Mèo
Để di động xuống rồi, chớp mắt đầu óc Cố Ảnh trở nên trống rỗng.
“Còn phải nói!” Lý Tư Di cười cười, “Thôi không nói chuyện với bồ nữa đâu, nhanh mà đi trang điểm đi đấy.”
“Còn phải nói!” Lý Tư Di cười cười, “Thôi không nói chuyện với bồ nữa đâu, nhanh mà đi trang điểm đi đấy.”Anh bước đến ngồi vào vị trí đối diện cô.Thật ra Cố Ảnh có thể hiểu được thái độ đấy của anh, dù sao chuyện trước kia đối với anh mà nói quả thật chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.“Coi mắt.”
Nói xong, bà ấy cười hề hề cúp máy.
Cố Ảnh ừm một tiếng, trước đó cô từng kể cho Lý Tư Di nghe chuyện dì Lâm muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
Trong điện thoại im lặng mất mấy giây.
Vẫn còn sớm, vốn định ngủ thêm chút nữa, nằm trên giường hồi lâu vẫn không thể nào vào giấc, Cố Ảnh thở dài, thế là quyết định xuống giường.
“Mình biết mà.” Cố Ảnh cắn lát bánh mì khô khốc, mà lòng thấy thật ấm áp, “Bồ đâu kém gì, tiền lương của bồ hiện giờ rất cao mà.”
Lời Diệp Mạn Văn đầy ý vị chủ yếu để anh nghe xuôi tai, “Gặp mặt thử xem, coi như làm quen thêm bạn mới, đâu có bắt con yêu đương ngay, mà chưa chắc gì con đã hợp ý con gái người ta.”
Thật ra Cố Ảnh có thể hiểu được thái độ đấy của anh, dù sao chuyện trước kia đối với anh mà nói quả thật chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.
“Mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này nữa.” Giang Tuân đưa tay day ấn đường, “Con sẽ tự tìm.”
Khi Giang Tuân đến nơi đập vào mắt là khung cảnh như thế này: cô nàng đấy mặc áo len màu đen, một tay đỡ đầu nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, vài sợi tóc rơi loà xoà bên má, dáng vẻ mỏi mệt như có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.
Biên tập:
“Hằng ngày con không đi làm thì sẽ đi tụ tập với tụi thằng Đường Khoa, không có lấy một đứa bạn là con gái, con đi đâu tìm hả?” Diệp Mạn Văn bỗng thấy giận, “Lần nào bạn bè mẹ giới thiệu con cũng không đi, ít nhất lần này con phải chừa mặt mũi cho mẹ chứ? Gặp một lần này thôi, được không?”
Mười giờ sáng, cô ra khỏi phòng phẫu thuật, thay quần áo xong rồi quay lại phòng khám bệnh.
Tối qua dì Lâm có gửi cho cô một tài khoản WeChat, nói rằng đó là tài khoản WeChat bên đằng trai, Cố Ảnh có thêm nó vào.
Kết thúc cuộc gọi, Cố Ảnh tiếp tục ăn thêm hai lát bánh mì, ngồi trên xô pha xem TV thêm một lúc nữa rồi mới lề mề đứng dậy đi gội đầu.
“......” Giang Tuân im lặng.
“Coi mắt.”
Xem ra rõ ràng anh rất khó chịu khi tên của mình và tên cô cứ được nhắc đến cùng nhau nhiều lần như thế, đồng thời không muốn nhắc tới những chuyện trước kia.
“Mẹ sắp bị con chọc cho sinh bệnh rồi đấy.” Giọng Diệp Mạn Văn dịu hẳn đi, “Gặp một lần thôi mà? Không thích thì thôi mẹ không ép?”
Hiển nhiên hôm nay không thể rồi, Lâm Dạ Dung sợ cô quên cuộc hẹn coi mắt chiều nay còn có lòng gọi điện thoại đến nhắc nhở.
Hồi lâu sau, Giang Tuân nói: “Dạ được, nhưng mẹ phải hứa với con, không có lần sau nữa.”
“Bạn dì có đứa con trai tuổi cũng xấp xỉ tuổi con, thằng nhóc ấy khá được, dì muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen thử, con thấy thế nào?” Lời của Lâm Dạ Dung thể hiện rõ ràng sự tôn trọng với ý kiến Cố Ảnh, không khiến người nghe cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.
————
Biên tập: Mèo
Hôm sau là thứ năm, sáng đó Cố Ảnh có ca phẫu thuật, trời còn tờ mờ sáng cô đã bắt xe thẳng đến bệnh viện.
Thực ra cô mong rằng người đó sẽ có gia cảnh thật bình thường thôi là được, như vậy cô mới không cảm thấy gánh nặng trong lòng.
Mười giờ sáng, cô ra khỏi phòng phẫu thuật, thay quần áo xong rồi quay lại phòng khám bệnh.
Nếu nói trước đó cô vẫn còn băn khoăn về chuyện đi coi mắt này, thì giờ khắc này đây chợt cảm thấy đôi chút may mắn, có lẽ cô nên chuẩn bị thật tốt cho lần này.
Thấy trên điện thoại di động thông báo có hai cuộc gọi nhỡ từ dì Lâm, Cố Ảnh gọi lại ngay, “Dì Lâm ạ, ban nãy con có ca phẫu thuật.”
Nghe theo lời khuyên nhủ của chị em, anh Giang “chịu” đi coi mắt rồi này:”>
“Cực con quá.” Giọng của dì Lâm vẫn mềm mỏng như trước, “Dì gọi để xác nhận với con, chủ nhật này con được nghỉ đúng chứ?”
Hết chương 10
“......” Giang Tuân im lặng.
Đại khái thì Cố Ảnh đã biết được mục đích cuộc gọi này của đối phương, “Dạ phải.”
“Bạn dì có đứa con trai tuổi cũng xấp xỉ tuổi con, thằng nhóc ấy khá được, dì muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen thử, con thấy thế nào?” Lời của Lâm Dạ Dung thể hiện rõ ràng sự tôn trọng với ý kiến Cố Ảnh, không khiến người nghe cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.
“Mình phải đi coi mắt.” Cố Ảnh nói.
“Dạ được, con nghe dì sắp xếp ạ.” Cố Ảnh bằng lòng thuận theo, dẫu sao lần trước mình đã đồng ý rồi.
Mà Cố Ảnh thì cảm thấy không hẳn là vậy.
Chắc do dạo này chạm mặt Giang Tuân quá nhiều lần, tế bào nào đó trong cõi lòng Cố Ảnh đã bắt đầu mất khống chế mà ngọ nguậy lên rồi.
“Vậy để lát nữa dì gửi WeChat của con cho bên kia, hai đứa trò chuyện trước xem sao.” Lâm Dạ Dung nói, “Con cứ yên tâm làm việc cho tốt, dì đảm bảo sẽ thu xếp mọi việc ổn thoả hết cho con.”
Thật sự bận tới vậy sao?
“Tự tin lên nào bạn hiền, bồ xinh đẹp này, du học nước ngoài về này, vả lại còn có một công việc danh giá như thế, những điều đó đã đủ để cho rất nhiều người trẻ khác ngưỡng mộ rồi. Thế nên là,” Giọng Lý Tư Di nhẹ nhàng, “Đừng vì chuyện cỏn con là xuất thân mà chính bản thân mình không thể chọn lựa được rồi thấy rằng không xứng với người ta, bồ nhìn mình đi mình còn chưa học xong đại học, chẳng phải vẫn yêu đương được đó thôi?”
Nói xong, bà ấy cười hề hề cúp máy.
Anh vẫn còn có thể cư xử bình thường với mình như bạn bè cùng lớp, quá nửa là do anh được nuôi dạy trong môi trường tốt mà ra.
Nhưng mà chuyện đối phương có tình nguyện hay không thì đối với Cố Ảnh mà nói thật chẳng ảnh hưởng gì mấy, đây vốn là tấm thịnh tình mà cô không thể từ chối, thuận tiện làm quen thêm bạn mới có thể đánh lạc sự chú ý của cô, chứ cũng không có ý định tiến xa hơn nữa.
Để di động xuống rồi, chớp mắt đầu óc Cố Ảnh trở nên trống rỗng.
Chẳng biết anh ta bận thật hay không, gửi kết bạn mãi vẫn không đồng ý.
Cô bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt của Giang Tuân tối hôm qua lúc anh nói rằng hai người họ không quen biết nhau.
Cô bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt của Giang Tuân tối hôm qua lúc anh nói rằng hai người họ không quen biết nhau.
Giọng anh đanh lại, gằn từng tiếng, như đang tức giận.
Tầm mắt thoáng thấy có người vừa ngồi xuống vị trí đối diện mình, Cố Ảnh chậm rãi ngoảnh đầu sang, lúc nhìn thấy người vừa đến, mắt hạnh vốn tĩnh lặng dần trợn trừng lên, “Sao anh...... Ở đây?”
“Coi mắt á?!” Giọng nói đầy ngạc nhiên của Lý Tư Di qua điện thoại truyền đến, “Là vợ viện trưởng chỗ bồ giới thiệu cho đấy hả?”
Xem ra rõ ràng anh rất khó chịu khi tên của mình và tên cô cứ được nhắc đến cùng nhau nhiều lần như thế, đồng thời không muốn nhắc tới những chuyện trước kia.
Cố Ảnh nghe tiếng nói phát ra từ loa điện thoại, trả lời qua loa.
Có thể vốn dĩ anh đã quên hết chuyện lúc đó, bỗng nhiên bị khơi lại khiến tâm trạng khó chịu.
Thật ra Cố Ảnh có thể hiểu được thái độ đấy của anh, dù sao chuyện trước kia đối với anh mà nói quả thật chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.
Nhìn từ góc độ của anh, việc làm năm đó của mình đây thật tình hơi tồi tệ.
————
Anh vẫn còn có thể cư xử bình thường với mình như bạn bè cùng lớp, quá nửa là do anh được nuôi dạy trong môi trường tốt mà ra.
“Vậy để lát nữa dì gửi WeChat của con cho bên kia, hai đứa trò chuyện trước xem sao.” Lâm Dạ Dung nói, “Con cứ yên tâm làm việc cho tốt, dì đảm bảo sẽ thu xếp mọi việc ổn thoả hết cho con.”
Chắc do dạo này chạm mặt Giang Tuân quá nhiều lần, tế bào nào đó trong cõi lòng Cố Ảnh đã bắt đầu mất khống chế mà ngọ nguậy lên rồi.
Trước khi ra khỏi nhà, hiếm có lắm cô mới thêm một lớp trang điểm nhẹ trên mặt thế này.
Đấy không phải là một hiện tượng tốt.
Nếu nói trước đó cô vẫn còn băn khoăn về chuyện đi coi mắt này, thì giờ khắc này đây chợt cảm thấy đôi chút may mắn, có lẽ cô nên chuẩn bị thật tốt cho lần này.
Kì kì cọ cọ rửa mặt xong rồi cảm thấy hơi đói, cô mở tủ lạnh lấy bánh mì và sữa tươi ra định lót bụng trước.
Rất nhanh thôi đã sắp đến ngày chủ nhật.
Cố Ảnh luôn tự nhận mình là người lạc quan, từ nhỏ đến lớn đều như thế, nhưng sự lạc quan ấy giờ đây lại miễn nhiễm đối với một số người và một số việc.
Xong rồi Cố Ảnh lại băn khoăn đứng trước cửa tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng đành bỏ qua cái áo khoác lông tuy ấm nhưng cồng kềnh, chọn chiếc áo khoác dạ mặc vào.
Buổi tối trước ngày hôm đó Cố Ảnh bị gọi đi thực hiện một ca phẫu thuật khẩn cấp, lúc về đến nhà đã quá nửa đêm.
“Cực con quá.” Giọng của dì Lâm vẫn mềm mỏng như trước, “Dì gọi để xác nhận với con, chủ nhật này con được nghỉ đúng chứ?”
Lần trò chuyện trước đó dì Lâm có bảo sẽ cho anh ta WeChat của cô, nhưng mấy ngày rồi Cố Ảnh vẫn chẳng nhận được yêu cầu kết bạn nào cả.
Tắm rửa xong ăn qua loa chút gì đó mãi đến rạng sáng mới đi ngủ.
“Mẹ sắp bị con chọc cho sinh bệnh rồi đấy.” Giọng Diệp Mạn Văn dịu hẳn đi, “Gặp một lần thôi mà? Không thích thì thôi mẹ không ép?”
Tình huống này theo thường lệ Cố Ảnh sẽ dành cả ngày để ngủ bù.
Hiển nhiên hôm nay không thể rồi, Lâm Dạ Dung sợ cô quên cuộc hẹn coi mắt chiều nay còn có lòng gọi điện thoại đến nhắc nhở.
Cúp điện thoại, Cố Ảnh nhìn đồng hồ, mới 12 giờ rưỡi, giờ hẹn với đối phương là 4 giờ rưỡi chiều.
Vẫn còn sớm, vốn định ngủ thêm chút nữa, nằm trên giường hồi lâu vẫn không thể nào vào giấc, Cố Ảnh thở dài, thế là quyết định xuống giường.
Kì kì cọ cọ rửa mặt xong rồi cảm thấy hơi đói, cô mở tủ lạnh lấy bánh mì và sữa tươi ra định lót bụng trước.
Mèo có lời:
Tràng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí yên ắng của căn phòng, cuộc gọi từ Lý Tư Di, “Bồ đang làm gì đó?”
Cúp điện thoại, Cố Ảnh nhìn đồng hồ, mới 12 giờ rưỡi, giờ hẹn với đối phương là 4 giờ rưỡi chiều.
Điều này chứng tỏ rằng đối phương dù có tài khoản WeChat của cô rồi vẫn tuyệt nhiên không thêm vào.
Cố Ảnh mở âm lượng loa điện thoại lên hết cỡ đặt nó xuống bàn ăn, xé túi bánh mì, “Mình vừa ngủ dậy.”
Địa điểm coi mắt hôm qua dì Lâm đã nhắn sang điện thoại cho cô, là tại quán cà phê nổi tiếng trong khu trung tâm thành phố.
Theo như lời dì Lâm nói, công việc của đối phương rất bận, nên chắc không có thời gian chuẩn bị trước những chuyện này.
Lời Diệp Mạn Văn đầy ý vị chủ yếu để anh nghe xuôi tai, “Gặp mặt thử xem, coi như làm quen thêm bạn mới, đâu có bắt con yêu đương ngay, mà chưa chắc gì con đã hợp ý con gái người ta.”
“Tối nay đi ăn cơm chung với mình không?” Lý Tư Di hỏi.
Hồi lâu sau, Giang Tuân nói: “Dạ được, nhưng mẹ phải hứa với con, không có lần sau nữa.”
“Mình phải đi coi mắt.” Cố Ảnh nói.
“Coi mắt.”
“Coi mắt á?!” Giọng nói đầy ngạc nhiên của Lý Tư Di qua điện thoại truyền đến, “Là vợ viện trưởng chỗ bồ giới thiệu cho đấy hả?”
Cố Ảnh ừm một tiếng, trước đó cô từng kể cho Lý Tư Di nghe chuyện dì Lâm muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
“Được đó, bồ cũng phải tìm một người chăm sóc cho bồ chứ.” Ngạc nhiên qua đi, rất nhanh thôi Lý Tư Di đã bình tĩnh trở lại, “Mình nói cho bồ hay, người mà vợ viện trưởng chỗ bồ quen biết chắc chắn không phải tầm thường đâu, nhớ phải ăn vận thật đẹp rồi mới được đi đấy.”
Buổi tối trước ngày hôm đó Cố Ảnh bị gọi đi thực hiện một ca phẫu thuật khẩn cấp, lúc về đến nhà đã quá nửa đêm.
Cố Ảnh nghe tiếng nói phát ra từ loa điện thoại, trả lời qua loa.
Thực ra cô mong rằng người đó sẽ có gia cảnh thật bình thường thôi là được, như vậy cô mới không cảm thấy gánh nặng trong lòng.
Hình đại diện của đối phương là một nhân vật hoạt hình, giống như hình nhân vật trong game.
Có thể do nghe ra cô trả lời cho có lệ, Lý Tư Di hết sức nghiêm túc gọi cô, “Cố Ảnh này.”
“Mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này nữa.” Giang Tuân đưa tay day ấn đường, “Con sẽ tự tìm.”
“Coi mắt.”
“Có chuyện gì?” Cố Ảnh bỏ hộp sữa vừa uống hết vào thùng rác.
“Tự tin lên nào bạn hiền, bồ xinh đẹp này, du học nước ngoài về này, vả lại còn có một công việc danh giá như thế, những điều đó đã đủ để cho rất nhiều người trẻ khác ngưỡng mộ rồi. Thế nên là,” Giọng Lý Tư Di nhẹ nhàng, “Đừng vì chuyện cỏn con là xuất thân mà chính bản thân mình không thể chọn lựa được rồi thấy rằng không xứng với người ta, bồ nhìn mình đi mình còn chưa học xong đại học, chẳng phải vẫn yêu đương được đó thôi?”
Đại khái thì Cố Ảnh đã biết được mục đích cuộc gọi này của đối phương, “Dạ phải.”
“Dạ được, con nghe dì sắp xếp ạ.” Cố Ảnh bằng lòng thuận theo, dẫu sao lần trước mình đã đồng ý rồi.
“Mình biết mà.” Cố Ảnh cắn lát bánh mì khô khốc, mà lòng thấy thật ấm áp, “Bồ đâu kém gì, tiền lương của bồ hiện giờ rất cao mà.”
Lý Tư Di làm nhân viên môi giới tại công ty bất động sản, tuy rằng công việc mệt nhọc nhưng bù lại tiền hoa hồng rất cao.
Cố Ảnh luôn tự nhận mình là người lạc quan, từ nhỏ đến lớn đều như thế, nhưng sự lạc quan ấy giờ đây lại miễn nhiễm đối với một số người và một số việc.
“Còn phải nói!” Lý Tư Di cười cười, “Thôi không nói chuyện với bồ nữa đâu, nhanh mà đi trang điểm đi đấy.”
Kết thúc cuộc gọi, Cố Ảnh tiếp tục ăn thêm hai lát bánh mì, ngồi trên xô pha xem TV thêm một lúc nữa rồi mới lề mề đứng dậy đi gội đầu.
Mèo có lời:
Trước khi ra khỏi nhà, hiếm có lắm cô mới thêm một lớp trang điểm nhẹ trên mặt thế này.
Cô nhìn lướt qua không gian bên trong, thấy chỉ có người đàn ông duy nhất đang ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, trên bàn anh ta bày máy tính xách tay, nhìn không giống đến đây coi mắt.
Xong rồi Cố Ảnh lại băn khoăn đứng trước cửa tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng đành bỏ qua cái áo khoác lông tuy ấm nhưng cồng kềnh, chọn chiếc áo khoác dạ mặc vào.
Địa điểm coi mắt hôm qua dì Lâm đã nhắn sang điện thoại cho cô, là tại quán cà phê nổi tiếng trong khu trung tâm thành phố.
Tình huống này theo thường lệ Cố Ảnh sẽ dành cả ngày để ngủ bù.
Dì Lâm còn mua thêm hai tấm vé xem phim, rạp chiếu ngay lầu trên quán cà phê, bảo bà là bà mai có tâm nhất chắc chắn không phải là nói quá.
Đấy không phải là một hiện tượng tốt.
Cố Ảnh cảm giác rằng đối tượng coi mắt cùng cô hôm nay dám chắc rằng không thật sự tình nguyện, bằng không thì những chuyện thế này cũng đâu tới phiên dì Lâm chuẩn bị.
Theo như lời dì Lâm nói, công việc của đối phương rất bận, nên chắc không có thời gian chuẩn bị trước những chuyện này.
Cứ nghĩ cứ nghĩ, Cố Ảnh đã đến quán cà phê nơi điểm hẹn, lúc đó là bốn giờ hai mươi lăm phút chiều.
Lý Tư Di làm nhân viên môi giới tại công ty bất động sản, tuy rằng công việc mệt nhọc nhưng bù lại tiền hoa hồng rất cao.
Mà Cố Ảnh thì cảm thấy không hẳn là vậy.
Tối qua dì Lâm có gửi cho cô một tài khoản WeChat, nói rằng đó là tài khoản WeChat bên đằng trai, Cố Ảnh có thêm nó vào.
Có thể do nghe ra cô trả lời cho có lệ, Lý Tư Di hết sức nghiêm túc gọi cô, “Cố Ảnh này.”
Hình đại diện của đối phương là một nhân vật hoạt hình, giống như hình nhân vật trong game.
Tràng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí yên ắng của căn phòng, cuộc gọi từ Lý Tư Di, “Bồ đang làm gì đó?”
Chẳng biết anh ta bận thật hay không, gửi kết bạn mãi vẫn không đồng ý.
Trong điện thoại im lặng mất mấy giây.
Lần trò chuyện trước đó dì Lâm có bảo sẽ cho anh ta WeChat của cô, nhưng mấy ngày rồi Cố Ảnh vẫn chẳng nhận được yêu cầu kết bạn nào cả.
Điều này chứng tỏ rằng đối phương dù có tài khoản WeChat của cô rồi vẫn tuyệt nhiên không thêm vào.
Thật sự bận tới vậy sao?
Nhưng mà chuyện đối phương có tình nguyện hay không thì đối với Cố Ảnh mà nói thật chẳng ảnh hưởng gì mấy, đây vốn là tấm thịnh tình mà cô không thể từ chối, thuận tiện làm quen thêm bạn mới có thể đánh lạc sự chú ý của cô, chứ cũng không có ý định tiến xa hơn nữa.
Cứ nghĩ cứ nghĩ, Cố Ảnh đã đến quán cà phê nơi điểm hẹn, lúc đó là bốn giờ hai mươi lăm phút chiều.
Cô nhìn lướt qua không gian bên trong, thấy chỉ có người đàn ông duy nhất đang ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ, trên bàn anh ta bày máy tính xách tay, nhìn không giống đến đây coi mắt.
Hết chương 10
Thế nghĩa là đối phương vẫn chưa đến, Cố Ảnh chọn đại vị trí trống ngồi xuống.
Rất nhanh thôi đã sắp đến ngày chủ nhật.
Hệ thống sưởi bên trong quán cà phê mở thật ấm áp, cô cởi áo khoác vắt trên lưng ghế, thiếu ngủ thêm bụng trống không khiến cả người cô trông có vẻ uể oải.
Dì Lâm còn mua thêm hai tấm vé xem phim, rạp chiếu ngay lầu trên quán cà phê, bảo bà là bà mai có tâm nhất chắc chắn không phải là nói quá.
Cố Ảnh cảm giác rằng đối tượng coi mắt cùng cô hôm nay dám chắc rằng không thật sự tình nguyện, bằng không thì những chuyện thế này cũng đâu tới phiên dì Lâm chuẩn bị.
Khi Giang Tuân đến nơi đập vào mắt là khung cảnh như thế này: cô nàng đấy mặc áo len màu đen, một tay đỡ đầu nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, vài sợi tóc rơi loà xoà bên má, dáng vẻ mỏi mệt như có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.
Anh bước đến ngồi vào vị trí đối diện cô.
Cố Ảnh mở âm lượng loa điện thoại lên hết cỡ đặt nó xuống bàn ăn, xé túi bánh mì, “Mình vừa ngủ dậy.”
Tầm mắt thoáng thấy có người vừa ngồi xuống vị trí đối diện mình, Cố Ảnh chậm rãi ngoảnh đầu sang, lúc nhìn thấy người vừa đến, mắt hạnh vốn tĩnh lặng dần trợn trừng lên, “Sao anh...... Ở đây?”
Giang Tuân nói với nhân viên phục vụ mình muốn một tách cà phê, sau đó mới thong thả trả lời câu hỏi của cô: “Coi mắt.”“Tối nay đi ăn cơm chung với mình không?” Lý Tư Di hỏi.Lý Tư Di làm nhân viên môi giới tại công ty bất động sản, tuy rằng công việc mệt nhọc nhưng bù lại tiền hoa hồng rất cao.Mèo có lời:
Nghe theo lời khuyên nhủ của chị em, anh Giang “chịu” đi coi mắt rồi này:”>
Có thể vốn dĩ anh đã quên hết chuyện lúc đó, bỗng nhiên bị khơi lại khiến tâm trạng khó chịu.
“Mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này nữa.” Giang Tuân đưa tay day ấn đường, “Con sẽ tự tìm.”Hết chương 10