Thương Hoài phải có đủ nhẫn nại mới có thể chờ đợi được Đan Dao hóa thành hình người, thứ hắn không thiếu nhất chính là nhẫn nại.
Đan Dao rất lo Thương Hoài sẽ ghét bỏ nàng tư chất ngu dốt, không nhận nàng làm đồ đệ, nhưng Thương Hoài luôn luôn tuân thủ lời hứa, không hề bội ước.
Hắn nói muốn đợi, thì ắt sẽ đợi.
Xuân đi thu tới, thời gian tám trăm năm chớp măt đã qua.
Đám học trò của Thương Hoài xuất sư du ngoạn rồi, Thương Hoài cũng thường cưỡi Đan Mặc dạo chơi bốn phương, có điều hắn sợ Đan Dao một mình ở lại trong hồ Dao Quang cô đơn, mỗi lần đều chỉ đi mấy tháng thì sẽ trở về.
"Linh lực của ngươi sớm đã đủ, sao vẫn chưa hóa hình?" Thương Hoài nghi hoặc khẽ vuốt cánh hoa của nàng.
Đan Dao ngượng ngùng run cánh hoa, đồng thời trong lòng không kìm được ảo não.
"Có lẽ là ý trời không cho ta biến hình?" nàng khống chế dòng nươc ngưng tụ thành một hàng chữ trên không trung.
Tu vi của Đan Dao có tăng, tất nhiên học xong một ít pháp thuật, pháp thuật này vẫn là Thương Hoài đạo quân dạy cho nàng.
"Mà thôi," Thương Hoài thở dài một tiếng, "Có lẽ là thời điểm chưa tới, chờ thêm đi."
Vì vậy lần chờ thêm này lại là tám trăm năm.
Đám học trò của Thương Hoài du ngoạn đã trở về, đám học trò cũng thu đồ đệ cho mình.
Bên hồ Dao Quang lập tức náo nhiệt hẳn lên, dẫu sao cũng thêm mấy chục người.
"Sư tôn, chi bằng chúng ta khai tông lập phái, giảng phép đạo thiên hạ?" chúng đồ đệ nói, "Dãy núi Côn Lôn đất lành như thế, linh khí dồi dào nếu không tận dụng, há chẳng phải đáng tiếc hay sao?"
Mà Thương Hoài chỉ cười cười nói: "Vậy thì khai tông lập phái." hắn dừng một chút lại nói, "Tông môn tên là Dao Quang thôi."
Đợi thương nghị việc lập tông hoàn tất, ánh mắt chúng đồ đệ rơi vào sen hồng xinh đẹp vẫn đứng ở trong hồ nước, giống như kinh ngạc nói: "Đan Dao vẫn chưa biến hình thành công?"
Đan Dao: "..."
Các ngươi cố ý! Lẽ nào muốn đâm chân đau ta!
Thương Hoài chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.