Đan Dao

Chương 2




Đạo nhân hiệu là Thương Hoài.

Không biết hắn đã sống mấy trăm năm lại vẫn có dáng vẻ khi còn trẻ.

Thương Hoài thường dùng một cây trâm ngọc xanh cài tóc, trên người cũng thường hay mặc đạo bào màu xanh, mũi hắn cao thẳng, mặt mày hiền hậu, tướng mạo trời cho.

Ngoại trừ Thương Hoài, Đan Dao chưa từng thấy ai khác, nàng không biết dung mạo của Thương Hoài đẹp tuấn tú hơn người ngoài bao nhiêu, chỉ biết là dáng dấp hắn vô cùng thuận mắt.

Về phần con hạc tiên hắn thường cưỡi trên mình kia, Đan Dao cực kỳ chán ghét đối với con chim cả ngày bảy mồm tám mỏ chõ vào này.

"Dao muội muội, trong cái hồ hồ này của ngươi ngay cả con cá cũng không có, ta muốn ăn bữa cơm no còn phải bay đến sông ngòi nhỏ cách trăm dặm, ngươi ở đây rốt cuộc làm sao mà sống nổi vậy?"



"Dao muội muội, ngươi sinh trưởng ở đây mấy trăm năm, ngay cả một người bạn để nói chuyện cũng không có, ngươi không thấy buồn chán sao?"

"Dao muội muội, ngươi xem ta biết nói biết biến hình rồi, sao ngươi ngay cả một tiếng cũng không phát ra được?"

Sau khi hạc tiên hạc hóa thành hình người là dáng vẻ thiếu niên tóc đen quần áo đen, cả ngày hắn ngồi bên hồ nói lải nhải vẫn không đã nghiền, thường thường sẽ nhảy vào trong hồ nghịch nước hai cái mới hài lòng thỏa dạ.

Đan Dao luôn bị hắn chọc cho nhánh hoa run rẩy.

Nhưng con chim ngốc này còn vô tri vô giác chạy đến trước mặt Thương Hoài mà hỏi: "Sư tôn! Dao muội muội đang vui vẻ đến rung loạn sao?"

Thương Hoài bật cười khẽ vuốt đỉnh đầu con chim ngốc này nói: "Đan Mặc, đừng có làm phiền Dao muội muội của ngươi nữa."

Đan Mặc hình như lầm bầm câu gì đó, rầu rĩ không vui gục đầu xuống.

"Đợi A Dao hóa thành hình người, là được nói chuyện với ngươi rồi." Thương Hoài an ủi nói.

Hóa thành hình người? Vậy phải tu luyện tới năm nào tháng nào?

Đan Dao ở trong hồ Quang Dao tràn đầy linh còn mất mấy trăm năm mới sản sinh được linh trí, nghe lời Thương Hoài giảng hơn mười năm, tu vi cũng không thấy tiến bộ, có thể thấy được nàng là một kẻ đầu óc chậm chạp.

Chim ngốc lắc đầu thở dài: "Đạo quân, chi bằng ngài lại thu mấy tên học trò thôi, ta thấy Dao muội muội là người không thể trông chờ vào đâu."

Ngươi mới không thể trông chờ vào! Đan Dao giận đến run rẩy rơi mất sương sớm trên mình.

Thương Hoài đạo quân thực sự lại thu mấy tên học trò.

Hai trai hai gái, đều chừng mười tuổi, tướng mạo đáng yêu như ngọc như tuyết, ai cũng thuộc hàng tư chất thượng thừa.

Học trò mới nhận không đến một tháng đã học được Thổ Hỏa Cầu Kháp Thủy quyết, không đến một năm là có thể đạp kiếm gỗ đào bay đầy trời..

Các đồ đệ thường xuyên vây ở bên hồ, chỉ trỏ về phía dáng người duyên dáng yêu kiều của Đan Dao trong hồ.

"Đan Mặc sư huynh nói bông hoa sen này chiếm đất lành phong thủy tu luyện mấy trăm năm chưa từng biến hóa thành công, thật đáng thương."

"Nghe sư huynh ngươi nói lung tung." Thương Hoài cầm phất trần lần lượt gõ đầu nhóm học trò nhỏ.

Đám học trò nhỏ kêu gào bưng ót chạy xa.

Đan Dao rũ cánh hoa, rầu rĩ không vui.

Nàng nghĩ thầm, quả thật là ta không thể trông chờ vào, đạo quân mới nhận tiếp nhiều học trò thiên phú dị bẩm như vậy.

Thương Hoài dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta chỉ là thấy hồ Dao Quang quá quạnh quẽ, mới thu mấy đứa học trò làm bạn, cũng để kế thừa y bát của ta. Ngươi và Đan Mặc cũng không phải con người, không thích hợp truyền thừa đạo của ta."

Thương Hoài nói cái gì Đan Dao liền tin cái đấy, nghe hắn giải thích như vậy, tâm trạng Đan Dao lại trở nên vui vẻ.

Trong cuộc sống lẻ loi mấy trăm năm, Thương Hoài là người đối với nàng tốt nhất.

"Mấy trăm năm trước trong lúc vô tình ta ném ngươi vào hồ Dao Quang nhưng không ngờ tới ngươi ở đất này sinh cây nở hoa. Ngươi và ta cũng coi như có một đoạn duyên thầy trò, đợi ngươi hóa thành hình người, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ." Thương Hoài nói như thế.