Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi - Đào Sinh Pi

Chương 42




Sở Tích Vũ bị hôn đến khó thở, cậu ra sức đẩy cánh tay nhân ngư, lực cánh tay nhân ngư siết chặt, ôm cậu khiến cậu khó có thể tránh thoát, nước biển dập dờn, áo cậu ướt sũng nước.

"Ưm, buông ra."

Đầu lưỡi nhân ngư trơn ướt hoạt lạnh lẽo, bất đồng với sinh vật biển cấp thấp, khoang miệng nó cũng không có mùi tanh của biển, ngược lại mang theo hương u thảo nhàn nhạt.

Trên lưỡi dài còn có một ít gai ngược thô ráp rất nhỏ, phân bố không nhiều lắm, nó có thể khống chế lực đạo, tránh làm đau môi lưỡi mềm mại của Sở Tích Vũ.

Ngón tay sắc nhọn của nhân ngư nắm chặt hai tay Sở Tích Vũ, khi cậu không thở nổi, sẽ dừng lại hai giây rồi lại tiếp tục hôn môi.

Cậu thế mà đang hôn môi cùng một nhân ngư......

Đại não Sở Tích Vũ hỗn loạn trống rỗng, cậu không biết bơi lội, chỉ có thể dựa sát vào nhân ngư tránh việc bị trôi đi.

Ngay khi nhân ngư lại nổi lên ý đồ ôm cậu bơi vào biển sâu, trên mặt biển truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của tiền bối——

"Ôi thượng đế, Urian, em mau đến xem xem đây là cái gì!"

"Thi thể của cá mập trắng, chúng ta tìm 41 ngày nay vẫn luôn không thấy!"

Sở Tích Vũ bị nhân ngư ôm trên boong thuyền phía sau, tiền bối mới vừa điều khiển du thuyền trở về một bên kinh hô, một bên tìm kiếm thân ảnh Sở Tích Vũ trên boong thuyền.

"Em ở nơi nào, Urian?"

Sở Tích Vũ im tiếng, đôi mắt ướt dầm dề, có vẻ gầy yếu đáng thương, cậu lắc đầu với nhân ngư.

Tiếng động cơ của du thuyền ngày càng gần, nhân ngư vẫn như cũ ôm chặt Sở Tích Vũ không bỏ, chưa đã thèm dùng lưỡi dài liếm liếm cánh môi cậu.

"Nhanh lên đi," lấy chỉ số thông minh của nhân ngư, Sở Tích Vũ nghĩ hẳn là nó có thể nghe hiểu được lời cậu nói, có chút nói lắp, đe dọa nó nói, "Bọn họ sẽ bắt anh lại đó."

Nhân ngư nghe Sở Tích Vũ nói, nó cong môi, đôi mắt như ngọc bích mang theo ý cười, thực thích dáng vẻ bé hung ác này của Sở Tích Vũ.

Nó vui sướng hôn lên gương mặt Sở Tích Vũ, nhão nhão dính dính ôm cậu không bỏ.

"......"

Cậu xa cầu gì việc nhân ngư có thể nghe hiểu tiếng người.

Sở Tích Vũ sặc nước biển, cậu chỉ vào mặt biển đầy màu máu nơi xa, hài cốt cá mập trắng còn đang phiêu đãng trên mặt biển.

Cậu tiếp tục đe dọa, "Anh, nếu anh không đi, bọn họ sẽ bắt anh vào phòng thí nghiệm, giết anh."

Sở Tích Vũ không xác định nhân ngư có nghe hiểu hay không, chỉ thấy ý cười nhân ngư chậm rãi tan đi, đuôi cá trồi lên mặt biển, đập mạnh xuống biển tạo nên bọt nước.

Nó cố ý tạo ra động tĩnh.

Sở Tích Vũ hốt hoảng nhìn nó, cậu ra sức xoay người, thử leo lên mép thuyền.

Nhân ngư khó hiểu nhìn cậu, nó nhíu mi, không rõ Sở Tích Vũ vì sao lại kháng cự.

Khi du thuyền tới gần, tiếng động cơ gầm rú cùng tiếng sóng biển giao tạp, hỗn loạn ầm ĩ.

Đột nhiên, nhân ngư buông lỏng cậu ra, hai tay vòng qua cậu, cánh tay kiện thạc nhấc cả người cậu lên, đặt cậu ngồi lên mép thuyền.

———Sở Tích Vũ nhìn xung quanh tràn ngập hỗn loạn, cậu nhìn nhìn mặt biển phía sau, nhân ngư đã biến mất không thấy.

"Urian! Ra là đang ở chỗ này," tiền bối vội vàng chỉnh du thuyền, nói, "Trời ạ, em rơi xuống nước sao, nhanh đi vào thay quần áo đi."

Tiền bối túm thi thể cá mập lên thuyền, nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển nhìn về phía mặt biển tràn ngập máu loãng.

"Cá mập trắng thế mà lại ở ngay gần chúng ta, nó chết như thế nào vậy? Thật là không thể tưởng tượng......" Tiền bối nhìn cá mập khổng lồ, nghiêng đầu nhìn phía Sở Tích Vũ, lại nói: "Em có khỏe không?"

"Em không có việc gì." Sở Tích Vũ cúi đầu nắm chặt vạt áo ướt đẫm, kinh hồn chưa định nhìn xuống mặt biển.

Nhân ngư sợ hãi sao, cậu cảm giác không phải như vậy.

......

Trở lại doanh địa, cộng sự Aude hay tin liền chạy tới vây xem thi thể cá mập trắng mất đầu.

"Ôi thượng đế, này quả thực......" Trong mắt Aude nóng cháy, dùng tay sờ sờ miệng vết thương trên người cá mập, "Quá xinh đẹp."

"Bé ngốc, mọi người tìm thấy nó như thế nào?" Aude vỗ vỗ bả vai Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ đang phát ngốc, trả lời, "Ngẫu nhiên phát hiện ở hải vực phụ cận."

"Miệng vết thương không giống như là bị cá mập khác cắn, thế nào càng như là......" Aude cẩn thận quan sát miệng vết thương, nói, "Xé rách ra?"

Sở Tích Vũ cũng không đề cập đến việc gặp được nhân ngư, chỉ cười gượng, "Ai biết được."

"Này đó đều không quan trọng." Aude hắc hắc cười, nói, "Có nó, chúng ta có thể tận hưởng kỳ nghỉ trong vài tuần tới."

......

Thi thể cá mập trắng đủ để cung cấp cho nhóm chuyên gia sinh vật học nghiên cứu vài tuần, bọn họ có thể thông qua hình thể cá mập cùng đặc thù xác định quỹ đạo hoạt động cùng tập tính của chúng.

Trong mấy tuần này, trước khi xác nhận phương án quay chụp mới, nhiệm vụ của bọn họ sẽ tạm thời dừng lại.

Chỉ là, bọn họ cũng không bởi vậy mà nghỉ phép.

Ban đêm cùng ngày, phân bộ cá mập khổng lồ đã xác định lộ tuyến trên biển, mở ra hành trình tìm kiếm bầy đàn cá mập khổng lồ.

Tổng bộ thăm dò sinh vật biển truyền đến thông báo:

【 dưới nỗ lực tìm kiếm của nhà sinh vật học Baldwin tiên sinh, chúng tôi đã phát hiện tung tích nhân ngư biển sâu, việc này đối với sự nghiệp quay chụp của chúng ta là phát hiện mang tính đột phá quan trọng. 】

【 thỉnh các phân bộ tạm thời điều chỉnh phương hướng, tìm kiếm nhân ngư là chính, quay chụp sinh vật biển là phụ, đặt trọng tâm vào sự nghiệp giải mã nhân ngư. 】

【 chúng ta cùng Baldwin tiên sinh đồng tâm hiệp lực, thăm dò mãnh thú thần bí này. 】

Sở Tích Vũ nhìn thông báo, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Bọn họ là phân bộ "Cá mập khổng lồ", trên tàu thuỷ có 32 thủy thủ binh lính, hai thiếu úy, hơn mười nhiếp ảnh gia cùng một nhà cố vấn sinh vật.

Số lượng này so với phân bộ khác, thật sự là rất ít người, nếu nhân ngư thật sự đến, cậu không nghĩ phân bộ nhỏ của bọn họ có khả năng ứng phó được.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu khắp trên mặt biển, gió biển lười biếng vờn qua, phong nhu ngày ấm, trời cao vân đạm.

Sở Tích Vũ cùng danh sĩ binh đứng trên sườn phía tây tàu thuỷ, cậu phụ trách xác định phương hướng quay chụp hằng ngày, binh lính phụ trách tìm xung quanh, thuận tiện bảo hộ an toàn của Sở Tích Vũ.

"Urian tiên sinh, tôi cần đi trợ giúp thủy thủ tu sửa cột buồm," binh lính có chút khó xử, đứng phía sau Sở Tích Vũ, hắn nói, "Một mình ngài ở đây có ổn không?"

"Được mà." Sở Tích Vũ quay đầu lại, nói, "Cậu mau đi đi, không cần lo lắng cho tôi."

Nơi phát hiện "Cá mập khổng lồ" đã cách doanh trại bọn họ hơn 300 hải lý, họ đi đến hải vực ngoài quỹ đạo thăm dò của tổng bộ, tín hiệu cũng không phải là quá tốt, nhưng miễn cưỡng có thể liên hệ cùng tổng bộ.

Cậu hiện tại đang ở trên tàu thuỷ có trang bị lực lượng vũ trang, ít nhất đủ để bảo đảm an toàn.

Sau khi binh lính rời đi, Sở Tích Vũ tiếp tục quay chụp hải dương.

Trên biển, từng con hải âu tung cánh bay lượn, giống như khung cảnh mỹ lệ được thêu trên tơ lụa thượng đẳng, bọt sóng một tầng lại một tầng, giống như một mảnh gương sáng, ảnh ngược trời xanh mây trắng, mở mang đến mức đủ để cất chứa vạn vật.

Xuyên qua camera, cậu bị kinh diễm bởi hải dương ôn nhu cùng rộng lớn, nhịn không được ngắm nhìn mảnh hải vực bình yên này. Trong ống kính quay lại ánh sáng màu vàng kim từng chút kéo dài trên mặt biển, làm mặt biển dần dần nhuộm kín màu vàng kim......

Đột nhiên, một mạt đuôi dài màu lam xâm nhập vào trong màn ảnh.

Vảy nhỏ trên đuôi phản chiếu ánh nắng, màu sắc đối lập khiến Sở Tích Vũ liếc mắt một cái là có thể phát hiện nó.


Tay giơ camera khựng lại, cau mày nhìn về phía mặt biển cách đó không xa.

Sở Tích Vũ nhìn thấy nhân ngư chậm rãi trồi lên mặt nước, lộ ra cặp mắt màu lam lạnh lẽo, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cậu.

Nó lại bắt đến một đầu cá mập khổng lồ.

Bàn tay to bắt lấy vây cá mập, mặt biển quanh cá mập trắng tràn ngập máu loãng, thân thể run rẩy, nhìn dáng vẻ miễn cưỡng còn sống.

Nhân ngư kéo theo cá mập, nhanh chóng bơi về phía Sở Tích Vũ, nó kéo cá mập đến trước mặt Sở Tích Vũ, mang theo ý lấy lòng rõ ràng.

Bá chủ một vùng hải dương ở trước mắt nó, tựa như một con dê con đang đợi làm thịt, ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài kinh diễm kia, là lực lượng quỷ dị của mãnh thú biển sâu.

Tiên sinh dạy dỗ cậu đã từng mang theo sợ hãi nói với cậu rằng, đừng mang ý đồ chinh phục người cá, coi chúng nó như đối tượng thực nghiệm, chúng nó là tồn tại độc đáo, khác biệt với vạn vật trên thế giới.

Chúng nó là chúa tể, nếu bị chúng nó căm hận, dây dưa quấn lấy, như vậy hậu quả sẽ không thể dự báo trước.

Sở Tích Vũ nhìn đến khi mí mắt giật giật, cậu cuống quít lùi về phía sau hai bước.

Nhân ngư chậm rãi bơi lại gần, lưới đánh cá ở phụ cận tàu thuỷ đang ở rất gần mặt hắn.

Giống như dã thú giống đực săn bắt đồ ăn dành cho giống cái của mình, nhân ngư đặt con cá mập trắng còn đang giãy giụa vào lưới đánh cá.

Sau đó, nhân ngư ngửa đầu nhìn về phía cậu, mang theo si mê nóng cháy, híp mắt.

Không giống với lần trước, lần này nó có vẻ phá lệ an tĩnh, không có bất luận hành động gì khác người.

Khuôn mặt nhân ngư không thể nghi ngờ là đẹp đến mức tận cùng, màu xanh thẳm của mặt biển, càng sấn nó trở nên kinh diễm mị hoặc.

Sở Tích Vũ nhìn đến sửng sốt, cậu không thể không thừa nhận, thời điểm an tĩnh nhân ngư xác thật rất đẹp, loại mỹ lệ thần bí này làm người không dời mắt được.

Mà một giây sau, nhân ngư bơi gần vào, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng lại cũng như cố tình.

Nó cố ý bơi tới ven tàu thuỷ, nơi đó không chỉ có bẫy cá rắc rối phức tạp, mà còn có lưới đánh cá dùng tài liệu cứng rắn chế tạo nên.

Sở Tích Vũ tiến lên vài bước, khi kịp phản ứng lại thì đã chậm.

Mãnh thú biển sâu bơi vào ven thuyền, bị lưới sắt cuốn lấy đuôi dài.

Nhân ngư quay đầu nhìn về phía Sở Tích Vũ, cố ý phát ra thanh âm vô thố, nhẹ nhàng đong đưa đuôi dài bị quấn quanh.

Ý đồ của nó rất rõ ràng.

Nó muốn giúp đỡ nó Sở Tích Vũ giống lần trước.(:))))) lắm trò lắm cơ)

Trong mắt Sở Tích Vũ, mấy cái lưới sắt kia cơ bản là không thể trở thành uy hiếp đối với vị mãnh thú biển sâu này, nhưng nó nhưng vẫn du đãng trong lưới đánh cá, tỏ vẻ nếu Sở Tích Vũ không tới cứu nó nó sẽ không đi đâu hết.

"......"

Mí mắt Sở Tích Vũ lại bắt đầu nhảy, cậu rất muốn ngồi xem mặc kệ.

Khi cậu còn đang do dự, hệ thống chậm rãi truyền đến thanh âm máy móc:

【 đinh! 】

【 chúc mừng ngài kích hoạt nhiệm vụ lâm thời 】

【 nhiệm vụ: Trợ giúp động vật biển sâu lâm nguy ( 0/2 ) 】

【 tích phân khen thưởng: 3000】

【 cơ hội đang ở ngay trước mắt, thân ái. 】

Trong lòng Sở Tích Vũ thở dài.

Cậu đi xuống bậc thang trên boong tàu, vẫn duy trì khoảng cách với nhân ngư, cầm một cây gậy dài nhấc miếng lưới đang quấn quanh trên người nhân ngư ra.

Nhân ngư vẫn không vừa lòng khoảng cách giữa bọn họ.

Nó lại tiến gần thêm vào lưới đánh cá, làm càng nhiều mắt lưới quấn lên đuôi cá, khiến công tác của Sở Tích Vũ gia tăng khó khăn.

Cậu đối mặt với nhân ngư, khi ngày càng gần sát lại, Sở Tích Vũ thấy rõ phía dưới bụng nhân ngư...... dưới cơ bụng có lớp vảy cá nhô lên rõ ràng, giống như cánh tay trẻ con.

Tay Sở Tích Vũ cứng đờ, thấy nhân ngư dùng đôi mắt xanh lam vô tội nhìn cậu, môi mỏng cong lên một mạt ý vị thâm trường, lộ ra răng nanh lành lạnh.

Baldwin tiên sinh đã nói với cậu, nhân ngư giống đực khi theo đuổi phối ngẫu sẽ làm ra rất nhiều hành động lấy lòng bạn đời, khi đã cố chấp đến đánh mất lý trí, sẽ  lựa chọn trực tiếp chiếm hữu.

Biểu hiện rõ nhất là, sẽ động dục đối với nhân ngư giống cái.

Sinh vật biển sâu đang "Lâm nguy" này, đối với một nhân loại......

Sở Tích Vũ vội vàng ném gậy trong tay xuống, chạy về trên boong tàu.

——