Sở Tích Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm cửa sổ, màn đêm mông lung, cửa sổ bị gió biển thổi lắc nhẹ, trong bóng đêm, làm người cảm thấy lạnh khiếp người.
Cậu nắm chặt cốc, đứng tại chỗ chần chờ hồi lâu.
Cẩn thận tiến lên, thử ghé sát vào, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn về phía mặt biển.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rất tối, cậu ngừng thở nhìn chung quanh, chỉ nghe được tiếng bọt sóng không ngừng đập vào boong thuyền.
Tay cậu chạm vào cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài, khe cửa ngày càng to, ánh trăng mang theo hơi ẩm của sóng biển chiếu vào, tầm nhìn của cậu cũng trống trải hơn.
Bên ngoài trừ nước biển cùng ánh trăng, cái gì cũng không có.
Thần kinh căng chặt của Sở Tích Vũ được thả lỏng, vội đóng cửa sổ kín mít, xác nhận cửa sổ đã cài chặt, lúc này mới xoay người về giường.
Một lần nữa nằm lại trên giường, đắp chăn thật kín, đang định nhắm mắt, cậu đột nhiên nghe thấy có cái gì gõ gõ cửa sổ.
"Thịch, thịch."
Nghe giống như tiếng gõ cửa, Sở Tích Vũ sợ tới mức ngồi dậy, cảnh giác nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ an tĩnh vài giây, phảng phất như đang giảo hoạt chờ đợi cậu mở cửa sổ.
Sở Tích Vũ ngồi ở trên giường không dám tới gần.
Ngay sau đó, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng vang nhỏ.
Trong tiếng sóng, Sở Tích Vũ nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm.
"Urian......"
Thanh tuyến rõ ràng trầm thấp, có thể nghe được là đang ngậm cười, phảng phất như đang đặt tên của cậu ở giữa răng môi ái muội nhẹ nhàng gọi lên, mang theo si mê.
Là nhân ngư?!
Quân hạm đã chạy cả trăm hải lý, sao nó có thể tìm tới trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa quân hạm có trình tự thăm dò mật độ cao, sinh vật chung quanh 50 hải lý đều sẽ bị phát hiện, hơn nữa thiết bị giám sát chặt chẽ chú ý, nhân ngư thế nhưng có thể dễ dàng tránh đi thăm dò.
Nó muốn làm cái gì......
Sở Tích Vũ kinh hoàng chớp chớp mắt, cậu nhìn cửa sổ đóng chặt hồi lâu.
Khi cậu cho rằng cửa sổ sẽ bị đẩy ra, thì trôi qua gần một giờ, ngoài cửa sổ lại không có tiếng vang nào nữa.
Đi rồi?
Tiếng gọi vừa rồi phảng phất như đang nói lời ngủ ngon với cậu.
......
Sở Tích Vũ không biết bản thân ngủ khi nào, cậu vừa mở mắt, đã thấy Frank đứng bên cạnh bàn trong phòng, biểu tình đạm nhiên.
Frank tựa hồ đang đợi cậu tỉnh, "Chào buổi sáng."
Sở Tích Vũ còn đang trong trạng thái ngây ngô, mơ hồ ngồi dậy, hỏi, "Ngài...... Vì sao lại tới đây?"
"Xin lỗi, tôi nên gõ cửa mới đúng." Frank đứng thẳng thân, lại nói, "Chỉ là sự tình khẩn cấp, tôi không thể không tiến vào đánh thức cậu."
Sở Tích Vũ nghĩ đến chuyện tối hôm qua, thử hỏi: "Ra chuyện gì ư?"
"Không." Frank mặc một thân trang phục lục quân, nhìn khuôn mặt Sở Tích Vũ còn buồn ngủ, hắn đột nhiên đồng tình với cái nhìn của người Ireland, người phương Đông luôn mang theo kinh diễm cùng mị lực thần bí.
Frank nói: "Có người đang ở chờ cậu trong phòng làm việc, muốn tìm cậu nói chuyện, cậu tốt nhất đừng để người nọ chờ lâu."
Hắn nói xong, sau đó rời khỏi phòng Sở Tích Vũ.
Sở Tích Vũ nhìn bóng dáng Frank, sửng sốt, vội đứng dậy đi giày thay quần áo, vội vàng rửa mặt sửa sang lại quần áo, nhanh chân chạy đến phòng làm việc.
Cậu đẩy cửa ra, bỗng đối diện với đôi con mắt màu nâu đầy già nua.
"Baldwin tiên sinh."
Lão giả trước mắt là thầy của Sở Tích Vũ, là một nhà sinh vật học kiêm nhiếp ảnh gia trứ danh, đã từng trợ giúp rất nhiều cho việc học của cậu.
"Đã lâu không gặp, thân ái." Baldwin cười rộ lên, đôi mắt mang theo ý cười hiền từ, "Mau ngồi, ta muốn tán gẫu cùng trò một chút."
"Vâng......" Sở Tích Vũ ngồi xuống trước mặt Baldwin, hai bên Baldwin còn có hai binh lính, nhìn dáng vẻ có lẽ đến để ghi lại cuộc trò chuyện.
"Đừng khẩn trương." Hai tay Baldwin giao nhau, an ủi cậu, "Ta không đến để thẩm vấn trò, gần đây trò có ổn không?"
"Hết thảy đều rất tốt." Sở Tích Vũ ngồi thẳng người, cậu chuẩn bị tốt tinh thần bị thẩm vấn, mỉm cười, trêu chọc nói, "Em còn bắt được cá mập trắng ở khu vực số 04."
"Ha ha, trò vẫn đáng yêu như vậy." Baldwin cười, "Sau khi từ chức, ta nhận lời mời đến làm việc tại tổng bộ."
Sở Tích Vũ biết vì sao ông đến, nói, "Ngài cũng thuộc tổ công tác tìm hiểu nhân ngư biển sâu sao?"
"Đúng vậy." Baldwin gật đầu, ngay sau đó vào đề tài chính, "Nghe nói ngày hôm qua trò gặp được nhân ngư, có thể nói một chút về nó không?"
Sở Tích Vũ gật đầu, đại khái miêu tả lại điều đã trải qua.
Đáy mắt Baldwin tràn ngập khát khao cùng tò mò, ông nghiêm túc nghe xong, nói: "Thật đáng tiếc, lúc ấy ta không có mặt ở hiện trường."
Sở Tích Vũ có chút buồn bực, nói: "Em nhớ rõ trên tàu có camera, hẳn là chụp được nó......"
"Không, Urian, trò có lẽ không biết," Trong giọng nói Baldwin mang theo tiếc nuối, "Chúng ta có thể dùng mắt thường để nhìn thấy mãnh thú thần bí nơi hải dương, nhưng camera lại không cách nào quay chụp được."
Sở Tích Vũ cảm thấy khiếp sợ, việc này quá ly kỳ.
"Mới đầu bọn ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, vô luận thử cách nào, nỗ lực ra sao, cũng không thể quay chụp lại hình ảnh của sinh vật này." Baldwin nói, đặt một ít ảnh chụp trước mặt Sở Tích Vũ, "Đây là một số ảnh chụp do nhiếp ảnh gia và binh lính liều chết chụp được."
Ảnh chụp trước mắt Sở Tích Vũ phần lớn đều trong biển sâu, thủy quang lập loè, chung quanh tràn ngập máu, có người quay chụp đang nắm chặt thiết bị, có binh lính cầm vũ khí sắc nhọn, đang công kích vào chính giữa ảnh chụp.
Nhưng trong ảnh chụp là một mảnh nước biển trống rỗng, đến một chút bóng dáng nhân ngư cũng không thấy.
"Vì thăm dò sinh vật biển thần bí, chúng ta đã hy sinh rất nhiều người, có vài người thậm chí đến thi thể cũng không tìm được, ta chỉ cần nhớ đến, sẽ cảm thấy rất đau lòng." Thanh âm Baldwin khàn khàn, nói, "Cho nên, chúng ta càng không có tư cách lựa chọn từ bỏ. Urian, lão sư yêu cầu trò trợ giúp."
"Em...... Có thể giúp ngài cái gì?" Sở Tích Vũ hỏi, đến cá mập trắng cậu còn không chụp được.
"Mong em tận khả năng cung cấp những điều em đã thấy cho chúng ta."
Sở Tích Vũ đoan chính ngồi, một năm một mười miêu tả rõ lại dáng người cùng đặc thù trên cơ thể nhân ngư cho thầy của mình.
"Căn cứ theo lời em, ta suy đoán," Baldwin nói, "Có lẽ nó là một nhân ngư giống đực thành niên."
"Nó có lẽ đang trong kỳ động dục, việc bị thương khiến nó xói mòn phần lớn năng lượng, nó nóng lòng muốn bổ sung thể lực, nên mới đột nhiên tập kích trò."
Cách nói này ngược lại làm Sở Tích Vũ an tâm hơn rất nhiều.
Sở Tích Vũ rất là bội phục đối với Baldwin, hỏi, "Làm thế nào ngài biết nó đang vào kỳ động dục?"
"Thật ra không phải ta đoán ra, là nó nói cho ta."
Baldwin mở ra một quyển sổ cũ kỹ làm bằng da trâu, bàn tay già nua vuốt ve chữ viết trên mặt giấy ố vàng, "Thầy của ta, giáo sư Ryan 11 năm trước đã từng mang theo đoàn đội chưa hoàn chỉnh đến nơi này, ông ấy ghi lại mọi quan sát cùng nghiên cứu của bản thân về nhân ngư vào trong quyển sổ này. Nhưng tiếc nuối là, ông ấy cùng đoàn đội đều đã mất tích tại hải vực này, đến nay bặt vô âm tín. Có những ghi chép này, mới chứng thực được rằng nhân ngư thật sự tồn tại, đây cũng trở thành thứ duy nhất chống đỡ chúng ta tìm kiếm nhân ngư."
Sở Tích Vũ an tĩnh nghe, cậu hỏi, "Như vậy Baldwin tiên sinh, nhân ngư sẽ chấp nhất với con mồi mà mình không săn bắt thành công ư?"
Baldwin: "Em chỉ điều gì?"
"Nếu con mồi may mắn chạy trốn, nhân ngư sẽ không tiếc bơi trăm dặm để đuổi bắt sao?"
Sở Tích Vũ đối với việc tối hôm qua vẫn luôn rất khó hiểu, cậu đối với nhân ngư, rốt cuộc là con mồi, hay là......
"Sẽ không." Baldwin lắc đầu, nói: "Nhân ngư là sinh vật có chỉ số thông minh tối cao trong giới sinh vật biển, chúng nó ở đỉnh chuỗi thức ăn, chưa bao giờ thiếu đồ ăn, sẽ không hao phí thời gian cùng tinh lực vì một con mồi."
"Chỉ là, nhân ngư trong kỳ động dục, sẽ chấp nhất với đối tượng giao phối là bạn đời." Baldwin lật quyển sổ ghi chép, nói, "Chúng nó khác với động vật cấp thấp, cả đời chỉ có một bạn đời. Trong tình huống bình thường, chúng nó chỉ cần nhận định nhân ngư giống cái nào, thì sẽ suốt đời theo đuổi nó. Tình yêu của chúng nó so với nhân loại tựa hồ càng chung thuỷ hơn."
Sở Tích Vũ nghe xong, lại mạc danh bắt đầu lo lắng, cũng không biết chính mình đang lo lắng cái gì.
Cậu hoảng hốt, cười đáp lại, "Thì ra là thế."
"Thân ái, trò vì sao lại hỏi vấn đề này?"
Sở Tích Vũ nhìn người thầy hiền từ, lắc đầu, "Không có gì, chỉ là em hơi tò mò."
......
Nói chuyện xong.