*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái tên Lạc Xuất Vân này là do mẹ kế đặt cho anh, rất lâu sau đó anh mới biết ở Nhật Bản cũng có một địa danh gắn với cái tên này(1)
Hai năm sau, mẹ kế sinh ra Lạc Vu Sơn, khi đó anh mới 4 tuổi.
Ở độ tuổi chẳng thấu đáo được mấy chuyện, anh biết mình có một em trai.
Lạc Xuất Vân hình thành thói quen dậy sớm từ khi mới lớp 1 tiểu học. Vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông anh run lẩy bẩy đánh răng rửa mặt, kê một cái ghế ở dưới chân với lấy hộp sữa rồi ủ nó trong nước ấm.
Cuối cùng là gọi Lạc Vu Sơn rời giường.
Mặc quần áo, đeo tất cho em, tiện dùng nước ủ sữa khi nãy để đánh răng rửa mặt. Đeo cặp sách rồi cùng nhau tay trong tay đến tiệm hoành thánh trong hẻm để ăn sáng.
Từ hồi học lớp mầm ở nhà trẻ là Lạc Vu Sơn đã không cần Lạc Xuất Vân phải đút cho ăn rồi, tay nhỏ cầm lấy cái chuôi xúc từng thìa đưa vào miệng.
Lạc Xuất Vân liếc thấy mác áo len của đứa nhỏ, ra là đi vội nên mặc ngược áo cho người ta luôn rồi…
Thế là lấy lòng gắp thêm hoành thánh vào bát của em trai.
Lạc Vu Sơn dừng một chút, đáng thương ngẩng mặt lên: “Anh ơi, em không ăn được nữa…”
Lạc Xuất Vân lên lớp 5 thì Lạc Vu Sơn mới vào tiểu học, ngày nào cũng thấy hai anh em cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường.
Điều kiện Lạc gia không tốt lắm, cha quanh năm sang vùng khác làm công nên mẹ kế cũng phải chạy vạy theo, hai đứa con thơ bị bỏ lại thường giao cho hàng xóm chăm sóc. Nhưng làm phiền người khác nhiều cũng không tốt, vậy nên khi Lạc Xuất Vân có thể nấu ăn được thì không còn qua nhà họ ăn cơm ké nữa.
Lạc Vu Sơn đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt rau giúp anh trai thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi vọng lên ở dưới lầu.
Lạc Xuất Vân đang xào hành không ngoảnh đầu lại nói: “Em xuống xem”
Lạc Vu Sơn đứng dậy phủi tay, lon ton chạy xuống cầu thang.
Bà Hoàng sống cùng khu rất thích hai anh em nhà này.
Nhất là Lạc Vu Sơn da thịt mềm mại, trắng nõn rất đáng yêu.
Đứa nhỏ chạy đến trước mặt bà, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bà Hoàng”
“Ừ~” Bà Hoàng cười híp cả mắt, xoa xoa đầu đứa nhỏ, đưa một túi đồ qua: “Vu Sơn ngoan, đưa cái này cho anh hai bảo tối hầm cho con ăn nha.”
Lạc Xuất Vân nhìn thứ trong tay Lạc Vu Sơn.
Một con bồ cầu non đã được làm sạch.
Anh nghiền ngẫm một hồi, cúi đầu nhìn em trai hỏi: “Bà hoàng đưa cho à?”
Lạc Vu Sơn kiễng chân đặt lên bàn, nhìn anh trai một lúc lầu rồi im lặng gật đầu.
Lạc Xuất Vân cắn răng quyết định: “Để anh xào thử xem…”
Cơm chiều là thịt bồ câu xào nửa sống nửa chín.
Lạc Xuất Vân bưng bát cơm an ủi em trai đang rầu rĩ: “Ngày mai anh sẽ tìm hiểu thêm, lần sau nấu cho em ăn chắc chắn sẽ ngon mà.”
Lạc Vu Sơn dè dặt nhìn vào mắt anh: “Bà Hoàng dặn em là nói anh hầm cho em ăn.”
Lạc Xuất Vân sững sờ một hồi mới phản ứng, tức gần chết: “Đệt, em cố tình đúng không, sao không nói sớm?”
Lạc Vu Sơn bĩu bĩu môi: “Anh đâu có hỏi em.”
Lạc Xuất Vân: “….”
Khi Lạc Vu Sơn lên lớp 3, Lạc Xuất Vân vào sơ trung (lớp 7) hai đứa không học cùng trường nữa, làm anh trai phải sáng sáng chiều chiều đưa đón em đi học.
Vào một buổi tan học ngẫu nhiên, xa xa Lạc Xuất Vân nhìn thấy Lạc Vu Sơn bị một đám nam sinh vây quanh trước cổng trường, không nói hai lời liền ném xe xông tới.
Thật ra Lạc Xuất Vân không được cứng cáp cho lắm, ngược lại rất mảnh khảnh, ưu điểm chính là có đôi chân dài thêm cỗ khí tức hung thần ác sát nên rất có lực uy hiếp.
Ban đầu Lạc Vu Sơn vẫn có thể chưng ra khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, nhưng đợi đến khi anh trai tới thì không giữ nổi biểu tình băng sơn mỹ nhân nữa rồi. Cuối cùng không kiềm được bổ nhào vào lòng Lạc Xuất Vân, làm cho anh hai đau lòng không thôi.
Lạc Xuất Vân đạp xe, để Lạc Vu Sơn ngồi trên thanh chắn phía trước, đứa nhỏ vòng tay qua eo anh, mặt vùi vào ngực anh không chịu ló ra, Lạc Xuất Vân áp cằm vào cái đầu xù của em trai, có hơi tự trách: “Lần sau nhất định anh sẽ đến sớm hơn, ngoan nào, không khóc.”
Lạc Vu Sơn sụt sịt, gật đầu không nói gì, Lạc Xuất Vân nhìn thân thể nhỏ bé của em trai nhà mình rồi thầm nghĩ ngày nào cũng cho ăn nhiều như vậy sao lại gầy thế này.
Thế là ngày hôm sau, anh hai để phần sữa của mình cho em trai nhỏ.
Năm 2 sơ trung (lớp 8) Lạc Xuất Vân đưa Lạc Vu Sơn cùng đi học Karate. Vốn là anh muốn trước sau thời gian học đưa đón em trai, nhưng bình thường ở trường học em có thể bị bắt nạt. Việc này nằm ngoài tầm với của anh, Lạc Xuất Vân cảm thấy nhất định phải tự lực cánh sinh mới được.
Lạc Vu Sơn nhiệt tình học Karate hơn Lạc Xuất Vân vẫn tưởng, dẫn tới việc khi về đến nhà Lạc Vu sơn còn lôi kéo anh hai so chiêu với mình. Lạc Xuất Vân rất cưng chiều em trai, thường nhường một hai chiêu vờ thua.
Đứa nhỏ thừa thắng xông lên, ngồi lên eo anh trai, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hưng phấn muốn chết.
Lạc Xuất Vân gối đầu lên tay bất đắc dĩ nói: “Tiểu tổ tông còn không mau đứng dậy thì đừng mong anh đây nấu cơm chiều cho nhóc.”
Lạc Vu Sơn hiếm khi cười toe toét, đột nhiên cúi đầu thơm lên má anh một cái, còn vỗ ngực to miệng nói: “Em sẽ không để người khác bắt nạt anh hai đâu.”
Lạc Xuất Vân ngẩn người, cũng cười nói: “Có anh ở đây, không ai được bắt nạt em.”
Nhiều năm sau đó, Lạc Xuất Vân nhớ đến Lạc Vu Sơn năm ấy không khỏi thở dài nghĩ ngợi.
Năm đó sao mình không nhìn ra bên trong thằng nhóc Lạc Vu Sơn kia tiềm ẩn tư chất của một tên bạch nhãn lang ta…
(1) Xuất Vân được đặt tên theo tỉnh Izumo ở Nhật Bản.<cite>LẠC XUẤT VÂN: 洛 出云
KANJI HAY HÁN TỰ CỦA IZUMO LÀ: 出雲
雲 VÀ 云 ĐỀU LÀ “VÂN” CHẲNG QUA MỘT CÁI LÀ PHỒN THỂ VÀ MỘT CÁI LÀ GIẢN THỂ.
</cite>(*) Bạch nhãn lang là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
Mọi người hiểu theo hướng tích cực chút, Lạc Vu Sơn “chỉ là” đè anh trai lớn lên từ nhỏ của mình ra thôi /_
Bàn về truyện:
Thật ra chương 1 có tên 我站在屋顶 nhưng tôi dịch ra “Tôi đứng trên mái nhà” không rõ nghĩa thấy không liên quan gì luôn nên tôi không đề tên. Hay nghĩa tương tự “tôi là chủ của gia đình” này ta? vì hầu hết thời gian cha mẹ Lạc đi làm, Lạc Xuất Vân chăm đứa nhỏ kia và nhà cửa nữa, gần như trụ cột luôn khác mỗi việc chưa kiếm được tiền.
Tôi còn phân vân không biết nên để đại từ nhân xưng của Lạc Vu Sơn là gì đây, cậu? hắn? Chương đầu kể chuyện lúc nhỏ nên tôi cứ né né việc này ra để là “em”, chương 2 cứ từ từ tính vậy~