Mặt trời dần ló rạng, những tia nắng ấm áp chen chúc nhau qua từng ô cửa sổ. Cái nắng dịu dàng chào đón khuôn mặt non nớt của một cậu thiếu niền trẻ. Tô An khẽ rên vì bị đánh thức bởi cái ánh sáng có phần hơi chói mắt kia.
Tô An: "Um~"
Bỗng bất ngờ một lực tay vỗ nhẹ lên lưng cậu. Cố Thượng Phong nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ dỗ Tô An tiếp tục ngủ. Từ cơ thể hắn vẫn đang tỏả ra một lượng Pheromone vỗ về nhè nhẹ. Có lẽ vì cơ thể Cố Thượng Phong vốn đã khá ấm nên Tô An cũng không phòng bị mà chui rúc vào.
Cố Thượng Phong: "Ngủ thêm chút nữa đi còn rất sớm."
Tô An: "Ưm...ôm ôm."
Cố Thượng Phong chau mày: "Đừng làm nũng. Tôi dỗ cậu ngủ."
Tô An dụi dụi gương mặt bé nhỏ của mình vào cơ ngực săn chắc của Cố Thượng Phong. Cậu chỉ muốn cuộn tròn trong chăn thêm một chút nữa.
Tô An: "Thượng Phong không ngủ sao..."
Cố Thượng Phong: "Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình vào những thứ vô bổ."
Cậu nhíu mày, cảm thấy thất vọng. Tô An lại gần hơn, ôm chặt lấy tay hắn, nũng nịu: "Chỉ một chút thôi mà, anh có thể cho An An ôm một cái không?"
Cổ Thượng Phong không nói gì chỉ liếc nhìn Tô An một cái.
Tô An thở dài, cậu biết rằng Cố Thượng Phong không phải là người dễ dàng thể hiện tình cảm. Cậu quyết định làm nũng nhiều hơn.
Tô An: "Nếu anh không ôm ôm, An An sẽ không dậy đâu!"
Cố Thượng Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cậu có phần nghiêm nghị. Nhưng sâu trong đôi mắt ấy, Tô An có thể thấy một chút gì đó dịu dàng, trìu mến.
Cố Thượng Phong: "Tôi sẽ không chiều theo cậu đâu."
Tô An: "Nhưng An An thích như vậy mà. Muốn ôm ôm với Thượng Phong cơ."
Hắn thở dài, không thể hiểu sao Tô An lại làm nũng như vậy. Hắn lại gần, khẽ ôm lấy cậu, không quên xoa xoa cục bông mềm mại trong lòng hắn. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của mình khiến Tô An cảm thấy hạnh phúc khôn xiết.
Phải chăng...phải chăng Cố Thượng Phong cũng có thể sẽ mở lòng với cậu dù chỉ là một chút?
Tô An: "Thích. Thích lắm ạ."
Cố Thượng Phong: "Đừng làm nũng nữa. Đi thay đồ đi."
Tô An rời khỏi tay hắn, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp. Cậu biết Cố Thượng Phong không dễ dàng thể hiện tình cảm, nhưng những lúc như thế này, cậu cảm thấy hạnh phúc.
Tô An nhìn về phía hắn. Ngập ngừng một lúc lâu nhưng rồi cũng chịu mở miệng để nói.
Tô An: "Tắm chung được không ạ...?"
Cố Thượng Phong sững người không đáp nhưng rồi cũng nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ cậu. Tô An chỉ cười thầm, biết rằng dù hắn không nói ra, nhưng sự quan tâm vẫn luôn hiện hữu trong từng hành động của hắn.
Khi cậu ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy Cố Thượng Phong ngồi chờ. Tô An lại gần ngồi lên đùi hắn. Cậu ngoan ngoãn để Cố Thượng Phong hong khô tóc cho mình. Cũng thật là tự nhiên như một thói quen hiện hữu lâu ngày. Hắn cũng thật lạ khi chẳng quát tháo Toi An làm ra nhưng hàng động thân mật như thế.
Cố Thượng Phong: "Đừng nháo. Tôi sấy khô tóc cho cậu tránh để bị cảm lạnh."
Tô An chỉ biết cười. Dù Cố Thượng Phong không thích cười, nhưng những khoảnh khắc nhỏ bé như thế này đã đủ để cậu cảm thấy rằng tình cảm giữa họ đang dần lớn lên. Trong lòng hắn giờ đây đang dậy lên một cảm xúc mà hắn chưa bao giờ dám thừa nhận. Một mối liên kết phức tạp mà cả hắn và Tô An cũng khó lòng mà tháo gỡ được.
Nhưng tin chắc rằng, đó chính là sợi dây liên kết bền chặt cho mối liên hệ sâu sắc giữa hắn và cậu.