[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 70: Chị Dâu




Tô Hinh: *Đề tôi xem chị còn cười được bao lâu?*

Cậu ta nhếch mép cười, quăng một ánh nhìn khinh bỉ sang cho Tô Yên. Ánh nhìn như ngọn lửa nóng ran, thiêu đốt từng tấc thịt trên người Tô Yên. Cô ta thầm nghiễn răng ken két, cuối đầu thật thấp mà liếc nhìn Tô Hinh. (43

Tô Yên: *Thắng chó đó còn dám cười khinh mình?*

Tô Yên: "Hức..Tô Hinh, chị biết em ghen tị với chị... nhưng mà đứa bé cũng là một mạng sống. Sao em có thế bất chấp như thế!"

Tô Hinh không nói gì. Bóng đèn trong nhà chợt vụt tắt. Cả căn nhà chìm vào bóng tối sâu thằm khiến ai cũng bàng hoàng. Đám người lúc nãy còn nhốn nháo bây giờ đã triệt để lặng câm. Chốc lát, ánh đèn lại loe lói trên màn chiếu. Phải! Đó là nơi duy nhất ánh sáng còn sót lại.

Những vị khách quý lần lượt từng người nhìn lên màn chiếu. Như hiệu ứng domino mà cả người kia cũng nhìn theo. Trên đó, là thân ảnh được chiếu một cách rõ ràng và rành mạch. Chỉ duy nhất mặt người nam được che khuất mờ.

Vị khách nào đó: "Đó...Đó không phải Tô Tiều Thư sao!"

Tô Yên nghe thấy gọi tên mình liền trợn mắt nhìn lên. Quả thật như vậy! Làm sao? Làm sao mà cậu ta có được những tư liệu này?

Trên màn ảnh, Tô Yên đang làm tình cùng một Alpha nào đó. Đoán chắc đó là một vị đối tác rất đáng kính, trên bàn vài những viên thuốc trắng và ly nước lọc lại là một bản hợp đồng đã được ký kết.

Đó là bí mật thầm kính của cô ta. Là công việc sau mỗi lần cô ả ký hợp đồng thành công.

Tô Yên đứng bất động giữa chốn đông người. Đây là gì? Cô ta dường như đã hiểu nhưng cũng không hiểu sự việc đang diễn ra trước mắt. Cô ả cứ đứng như thế, trợn tròn mắt mà nhìn vào màn chiếu một cách bất lực.

Tô Hinh: "Ấy chết! Bữa tiệc nhà tôi sao lại ra thế này? Yên Yên à, đứa bé trong bụng chị có phải..."

Tô Yên: "Nói bậy! Đó là con của Mặc Quân! Là mày hại mẹ con tao ra nông nỗi này. Tao phải giết mày để trả thù."

Tô Yên như một con mãnh thú vừa bị chọc vào vết thương. Cô ta điên cuồng chộp lấy chai rượu trên bàn rồi xông thẳng đến chỗ của Tô Hinh. Chỉ mốt chút nữa...một chút nữa là lực đánh ấy thật sự rơi trên đầu của cậu. Là Alpha thì có thể sẽ không sao nhưng Tô Hinh là Omega thì chẳng ai dám chắc điều gì sẽ diễn ra tiếp theo.



Cố Văn Đình: "Dừng tay!"

Một luồng Pheromone mạnh mẽ được phóng khích một cách dày đặc. Tô Yên bị ảnh hưởng bởi Pheromone của

Cố Văn Đình nên không trụ vững cơ thể lấy đà ngã xuống. Cũng may cô ta chỉ ngồi thụp xuống nên chẳng ảnh hưởng đến đứa bé. Pheromone của hắn rất mạnh vì là Alpha trội, không những Tô Yên bị ảnh hưởng mà cả những kẻ xung quanh đó cũng bị ảnh hưởng theo. Vì thế để tránh gây tổn hại cho bé cưng nhà hắn, Cố Văn Đình cũng nhanh chóng thu lại Pheromone của mình.

Cố Thượng Phong nghe giọng nói quen thuộc. Hắn ta lắc ly rượu trên tay rồi vỡ hững nhìn lên. Hắn có hơi bất ngờ với sự xuất hiện của vị này nhưng mặt vốn đã lạnh tanh nên chẳng ai nhìn nhận ra biểu cảm.

Tô Yên: "Là kẻ nào? Kẻ nào dám cản tao!"

Tô Hinh thấy bóng dáng của tên Alpha kia liền sững người.

Tô Hinh: "Là anh!?"

Cố Thượng Phong: "Anh."

Tô Hinh nghe một tiếng 'anh' từ miệng Cố Thượng Phong mà lạnh sóng lưng. Đây chẳng phải là Cố Văn Đình -

Cậu Cả của Cố Gia và là anh trai ruột của Cố Thượng Phong hay sao? Sao lúc nãy cậu ta có thể bị Pheromone điều khiển đến mức không thể nhận ra chứ?

Cố Thượng Phong: "Sao lại đến đây? Chẳng phải rất bận sao?"

Giọng nói của hắn lạnh lùng như chẳng có chút quan tâm nào.

Cố Văn Đình: "Không tới thì em sẽ để 'Chị Dâu' bị người ta đánh cho lủng đầu sao?"

Cố Văn Đình liếc nhìn Tô Yên đang không ngừng run rẩy dưới sàn đất lạnh lẽo. Rồi lại thong thả như nhà mà bước tới choàng lấy eo của Tô Hinh. Cũng tiện tay bóp lấy một phần đào căng mộng của cậu.