[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 65: Toan tính.




Khi Cố Thượng Phong rời khỏi văn phòng, tâm trí hắn không ngừng xoay quanh những suy nghĩ về Tô Hinh. Hắn biết mình đã lún sâu vào một mối quan hệ không thể nghiêm túc, nhưng sự hấp dẫn từ ngoại hình và cách cư xử của Tô Hinh khiến hắn khó lòng quay đầu.

Về phía Tô Hinh, cậu ta vẫn ngập tràn trong sự tự mãn. Cảm giác gần gũi với Cố Thượng Phong mang lại cho cậu ta niềm vui sướng. Dù biết rằng hắn không yêu cậu thật lòng, nhưng Tô Hinh lại tìm thấy sự thỏa mãn từ vị trí của mình trong mắt người khác. Tiền bạc và địa vị của Cố Thượng Phong như một ánh đèn rực rỡ, khiến cậu ta không thể rời mắt.

"Cố Thượng Phong, em đã nghĩ rất nhiều về những dự án mới." Tô Hinh nói, ánh mắt sáng ngời, "Nếu anh có thể đầu tư một chút, em tin rằng sẽ tạo ra lợi nhuận lớn."

"Được rồi." Cố Thượng Phong đáp, giọng nói hắn lạnh nhạt. Hắn không có hứng thú với những con số hay kế hoạch tài chính, nhưng lại không muốn làm Tô Hinh thất vọng. Hắn hiểu rằng cậu ta đang toan tính mọi thứ dựa trên những gì hắn có.

"Em chỉ cần anh tin tưởng em." Tô Hinh tiếp tục, giọng điệu ngọt ngào như mật. "Với sự hỗ trợ của anh, em có thể mở rộng quy mô kinh doanh. Tất cả những gì em cần là một cú nhảy vọt."

Cố Thượng Phong chỉ gật đầu. Hắn không thể phủ nhận rằng những ý tưởng của Tô Hinh có sức hấp dẫn, nhưng hắn cũng biết rằng đằng sau đó là động cơ ích kỷ. Tô Hinh không yêu hắn, mà yêu những gì hắn có thể cung cấp.

Suy nghĩ ấy khiến lòng hắn cảm thấy nặng nề.

Những ngày tiếp theo, Tô Hinh không ngừng lặp lại những kế hoạch đầu tư, những buổi gặp gỡ và các buổi tiệc để thu hút khách hàng. Cậu ta dành thời gian lên mạng tìm hiểu các cách thức kinh doanh và mời gọi Cố Thượng Phong tham gia. Cảm giác như mình bị cuốn vào một guồng máy mà Tô Hinh đã dày công xây dựng, Cố Thượng Phong cảm thấy mệt mỏi.

"Mỗi lần gặp gỡ anh, em đều cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh." Tô Hinh nói trong một buổi tiệc mà cậu ta tổ chức. Hắn chỉ cười cho qua chuyện, trong lòng thầm nghĩ rằng sức mạnh của cậu ta chỉ dựa trên sự giàu có của hắn.

Vài tuần trôi qua....



Khi bữa tiệc diễn ra, Cố Thượng Phong đứng lặng lẽ ở một góc phòng, quan sát những người xung quanh. Tô Hinh nhiệt tình giao lưu, cười đùa với khách mời, nhưng hắn cảm thấy rõ ràng rằng cậu ta chỉ đang diễn một vở kịch. Hăn như một khán giả bất đăc dĩ trong câu chuyện của chính mình.

"Nếu không có anh, có lẽ em sẽ không bao giờ có được cơ hội này." Tô Hinh thì thầm bên tai hắn, trong lúc đám đông vây quanh họ. Hắn cảm thấy chua xót. Đúng, cậu ta không có được thứ đó nếu không có hắn. Tô Hinh giống như một ngôi sao ánh sáng, nhưng ánh sáng ấy chỉ rực rỡ khi có những thứ hào nhoáng quanh nó.

Hắn mệt mỏi với những trò chơi này, và trong lòng khắc khoải một khát khao tìm kiếm điều gì đó chân thành hơn.

Hắn biết mình đang dần trở thành một phần của trò chơi mà Tô Hinh khởi xướng, và không thể chấp nhận điều đó.

Khi đêm xuống, bữa tiệc tàn, Tô Hinh lại ôm chầm lấy Cố Thượng Phong, đôi mắt rực sáng. "Cảm ơn anh đã đến!

Em rất vui vì có anh bên cạnh."

"Em đã quậy đủ chưa?" Cố Thượng Phong hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có chút bất mãn. Hắn muốn chắc chắn rằng Tô Hinh không lầm tưởng về mối quan hệ của họ.

Tô Hinh hơi khựng lại rồi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không hoàn toàn như vậy. Hắn cảm nhận được sự lừa dối trong đó.

Tô Hinh: "Anh đừng cứng nhắc như vậy, em chỉ đùa chút thôi.