[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 6: Hầu nữ, Ánh Nguyệt.




Trời cũng đã sáng, Tô An bị đánh thức bởi cái nắng chói chang phát ra từ khung cửa số. Cố Thượng Phong cũng đã rời đi từ rất lâu. Tô An lười biếng nằm thêm một lúc vì cả người cậu đều ê ẩm. Mãi một lúc sau mới thấy cậu gượng dậy tắm rửa rồi rời khỏi phòng.

Vì bên nhà chính Cố Gia có chút việc nên chú Chương đã về đó để giải quyết. Trong nhà giờ đây chỉ còn cậu mà những người hầu của Cố Gia.

Hầu nữ: "Cậu ấy chính là Nhị Thiếu Phu Nhân đó. Nhưng nghe nói là người của Cố Phu Nhân đưa đến nên không được lòng Thiếu Gia."

Hầu nữ: "Hừ, nếu là của Cố Phu Nhân thì chẳng phải hạng người tốt đẹp gì rồi!"

Hầu nam: "Vậy chúng ta dạy dỗ cậu ta đi! Dù sao thì cũng không được lòng Thiếu Gia. Chúng ta có làm gì thì Thiếu Gia cũng tin ta hơn là kẻ được Cố Phu Nhân mang tới."

Ban đầu cũng có vài người hầu lên tiếng phản đối nhưng cũng nhanh chóng bị bác bỏ. Dù sao đã là người của Cố Phu Nhân thì cũng không tốt đẹp. Bao lâu nay ai cũng biết Cố Nhị Thiếu Gia ghét nhất là Cố Phu Nhân - vợ sau của Cố Tổng nên dù có làm chuyện gì chỉ cần không quá đáng với cậu ta là được.

Ở Tô Gia, Tô An cũng thường thuyền nghe được những lời bàn tán to nhỏ về mình. Chỉ là cậu không biết ở đây cũng thế. Trước tình huống này cậu cùng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, dù gì những lời họ nói cậu cũng không hiểu được tám, chín phần.

Tô An nhàm chán mà bỏ ra sân vườn. Ở đó có một cái xích đu trông khá cũ kĩ nhưng có vẻ vẫn còn khá chắc chắn. Tô An tự đắm chìm vào thế giới riêng của bản thân. Bỗng một lực mạnh đẩy cậu ngã xuống đất.

Tô An: "A!"

Hầu nữ: "Xin lỗi Nhị Thiếu Phu Nhân, thùng đồ này nặng quá tôi đã không cầm chắc. Mong khu nhân bỏ qua cho tôi ạ."

Cô ta cúi người sợ hãi, miệng thì lắp bắp cầu xin cậu bỏ qua. Dù sao thì chuyện này cũng xảy ra khá nhiều nhưng ở đây vẫn còn đỡ hơn một chút. Từ những lời gièm pha, chế giễu giờ đã biến thành những màn kịch 'vô tình'. Chút ít cậu vẫn nhận được một câu xin lỗi tử tế.



Tô An: "Không sao đâu ạ. Lần sau chị cẩn thận chút. Nếu nặng quá thì em giúp chị một tay nhé?". Tô An an không một chút tức giận mà mỉm cười cúi xuống phụ cô hầu nữ kia nhặt quần áo bỏ vào thùng. Thấy vậy cô ta liền sợ hãi.

Hầu nữ: "Kh-không cần đâu ạ! Để tôi nhặt là được rồi, Nhị Thiếu Phu Nhân không cần đâu ạ."

Tô An: "Thật sự không sao đâu ạ. Dù sao trước đây em cũng đã làm nhiều lần thành thói quen rồi ạ."

Hầu nữ kia càng quyết liệt từ chối, Tô An càng nhiệt liệt muốn làm. Thấy không thể nói lại cậu cô tả đành đồng ý cho cậu giúp 1 tay. Nhưng cũng không dám để cậu ta cầm quá nhiều. Tô An vui vẻ mang đồ đến phòng giặt ủi cùng cô người hầu kia.

Tô An: "Chị tên là gì?"

Hầu nữ: "Thưa phu nhân tôi là Ánh Nguyệt ạ."

Tô An: " Chị cứ gọi em là An An. Em cũng gọi chị là Ánh Nguyệt nhé?"

Ánh Nguyệt: "Phu nhân sao tôi dám chứ!" *Huống hồ chi khi nãy mình còn cố tình đẩy phu nhân như vậy...*

Tô An: "Quyết định vậy nhen, em vào trong nhà đây hihi."

Không để Ánh Nguyệt đáp lại, Tô An tinh nghịch chạy thẳng vào trong nhà. Để lại cô hầu nữ ngồi ngơ ngác ở giữa sân. Mà chính người hầu nữ này sẽ chính là một trong những người thân cận nhất với cậu ở Cố Gia.