[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 54: Chờ đợi.




Tô An bước vào phòng khách, ngập ngừng. Cả Tô Hinh và Mộng Yên đã thấy cậu từ trước, nhưng không ai buồn lên tiếng gọi. Chỉ có những ánh mắt chợt liếc về phía cậu, lướt qua nhanh như thể cậu chỉ là một cái bóng không có sự tồn tại.

Tô An vẫn cười dịu dàng, lòng tự nhủ không sao cả, mình đã quen rồi. Nhưng sự tủi thân vẫn len lỏi sâu trong lòng, không thể xóa nhòa. Bước chân cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, nhưng càng đến gần thì tiếng nói nhỏ nhưng đầy chầm chọc của Mộng Yên và Tô Hinh lại càng rõ rằng.

Mộng Yên khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô An mà châm chọc: "Tô An, sao rồi? Cố Thượng Phong không ở đây nên cậu thấy lo lắng à? Thật là, cậu cứ như một đứa trẻ ngốc nghếch không thể tự lo cho mình."

Tô Hinh tiếp lời, miệng cười tươi nhưng ánh mắt đầy sự khinh miệt: " Dì à đừng nói như thế chứ ạ. Anh ấy sẽ buồn mất. Đúng là có hơi ngốc nhưng con tin anh ấy yêu anh Phong là thật."

Tô An cắn môi, cúi đầu không đáp lại. Bản thân cậu không muốn gây ra náo nhiệt, không muốn để cảm xúc lấn át.

Cậu vẫn tự nhủ rắng mình đã quen rồi. Nhưng sao lòng lại thấy nhức nhối đến thế? Nổi đau từ tận đáy lòng chợt trào dâng như một dòng lũ không thể ngăn cản.

Ánh Nguyệt bước đến gần cậu, đặt nhẹ tay lên vai Tô An, đôi mắt đượm buồn, lo lắng mà an ủi. "An An không cần phải buồn. Những lời họ nói đều là dối trá. Cậu đừng buồn, Thiếu Gia rất yêu An An. Ngài ấy sẽ sớm quay về thôi."

Tô An khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm buồn: "An An hiểu mà, chị Ánh Nguyệt. Rồi anh ấy sẽ quay về thôi...Những lời họ nói tất cả đều là dối trá! Anh ấy sẽ quay về thôi. Anh ấy cũng chưa từng chê An An ngốc. An An rất thích anh ấy."

Những lời tự ti ấy vừa dứt, Mộng Yên và Tô Hinh lại không thể bỏ lỡ cơ hội để châm chọc thêm.

Mộng Yên bật cười thành tiếng: "Hừ, ngốc như cậu thì chỉ có thể chờ người khác thương hại thôi. Nhưng, Tô An à, đừng ảo tưởng nữa. Không ai ở đây cần một đứa ngốc như cậu đâu."



Tô Hinh nhún vai, giọng nói đầy mỉa mai: "Đừng mơ tường nữa! Cố Thượng Phong sẽ chẳng bao giờ yêu một kẻ ngốc như anh đâu! Tô An à, Phong, anh ấy sẽ sớm nhận ra ai mới là người xứng đáng ở bên cạnh anh ấy."

Tô An đứng đó, đôi mắt hơi mờ đi, nhưng cậu vẫn giữ nụ cười cố gắng tỏ ra bình thản. Đôi tay bé nhỏ cố gắng giữ chặt lấy vạt áo của mình khiến nó nhắn nhó một cách xấu xí.

Tô An: "An An hiểu rồi ạ. Không sao đâu, An An không buồn đâu." Cậu nói như thể đang thuyết phục chính mình hơn là những người trước mặt.

Ánh Nguyệt nhìn Phu Nhân nhỏ của mình, lòng cô quặn thắt. Cô hiểu được những cảm giác đau đớn mà Tô An đang trải qua.Đứa nhỏ thật ngốc, luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra trái tim đã nát tan từ lâu. Từ khi Cố Thượng Lâm không còn ở bên, Tô An như một chiếc lá giữa dòng, bị cuốn đi mà không biết mình sẽ trôi về đâu.

Tô An lằng lặng rời khỏi phòng khách, ánh mắt như vô hồn. Cậu đi đến phòng riêng, nơi mà cậu có thể trốn tránh mọi ánh nhìn khinh bỉ, mọi lời châm chọc. Bước chân của cậu nặng nề, nhưng lòng cậu lại cảm thấy trống rống đến lạ. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Tại sao Cố Thượng Lâm lại rời bỏ cậu mà đi? Cậu đã làm gì sai?

Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh của Cố Thượng Lâm lại hiện lên trong đầu cậu. Người đã từng dịu dàng chăm sóc cậu, âu yếm mặc cho cậu làm nũng. Nhưng giờ đây, người đó đã biến mất, để lại cậu bơ vơ trong hố sâu của sự tuyệt vọng.

"Thượng Lâm...khi nào anh mới về với An An?" Tô An thẩm thì, nhưng câu hỏi ấy không bao giờ nhận được câu trả lời.

Ngoài cửa, Ánh Nguyệt đứng lặng lẽ, lặng nhìn cánh cửa khép chặt. Cô biết Tô An sẽ tiếp tục chờ đợi, sẽ tiếp tục tự dối lòng rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng sâu trong lòng cô, cô hiểu rằng, nếu Cố Thượng Lâm không quay lại, trái tim của Tô An có thể sẽ không bao giờ lành lại.

Gió ngoài cửa sổ thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo của buổi chiều tà. Tô An ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn ra xa, chờ đợi trong sự cô đơn.