[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 24: An An ở bên anh




Tô An đưa bé cún trong tay cho người hầu nữ xong, liền ngoan ngoãn đi tới chỗ Cố Thượng Lâm. Hắn cũng tự nhiên nắm lấy tay cậu. Mười ngón tay đan nhau chặt chẽ như không thứ gì có thể phá vỡ mối liên kết này.

Ra đến sảnh chính, Cố Thượng Lâm liền nghe thấy tiếng khóc lóc chói tai.

Cố Thượng Lâm: *Có vẻ như kiếm được người chống lưng rồi.*

Mộng Yên: "Huhu...chồng à, anh xem, em cũng chỉ là muốn quan tâm nó một chút mà nó đã nỡ tát em một cái."

Tô An nhìn thấy một người đàn ông trồng đứng tuổi. Tóc đã có dấu hiệu bạc phơ. Đôi mày cau lại có vẻ không được thân thiện cho lắm. Ông ta đang ra sức dỗ dành người phụ nữ trong lòng.

Khi vừa nhìn thấy Cố Thượng Lâm, Mộng Yên thoáng nở một nụ cười. Ả bắt đầu rên khóc to hơn. Trên mặt giờ đây

lai xuat hien tia buon ba, uat uc.

Mộng Yên: "Chồng ...hức có phải Tiểu Phong, nó không thích em không? Nếu vậy hay để mẹ con em dọn đi đi...".

Cố Vũ (Alpha) - cha ruột: "Ngoan đừng khóc, tôi làm chủ cho em."

Cố Thượng Lâm: "Bẩn mắt thật đấy."

Cố Vũ: "Mày! Cái thẳng nghiệt chủng này. Hôm nay tao phải đánh chết mày!"



Mộng Yên nghe vậy hận không thể vui vẻ ra mặt. Ả lại cố rặn nước mặt, tủi thân mà lên tiếng.

Mông Yên: "Chồng à...Anh đừng trách Tiểu Phong, nó cũng còn nhỏ chưa hiểu chuyện."

Cố Vũ liếc mắt sang nhìn Tô An, ông ta thấy cậu đang sợ hãi núp sau lưng Cố Thượng Lâm liền tiếp tục nổi điên.

Cố Vũ: "Thằng nghiệt súc này, mày còn dám mang thứ dơ bẩn đó về nhà? Thật đúng là giống mẹ mày, đều là loại bần hèn khiến người ta câm ghét."

Cố Thượng Lâm tức giận trừng mắt vói Cố Vũ.

Hắn nghiến răng: "Câm miệng! Đừng dùng cái miệng bẩn thỉu đó của ông nhắc đến mẹ tôi. Hừ, đúng là cầu nam thì nên đi chung với tiện nữ."

Cố Vũ: "Hôm nay tao phải đánh chết mày, thằng mất dạy!"

Mộng Yên: "Chồng...đừng tức giận hức..sẽ hại thân."

Mộng Yên: *Đúng, đánh chết nó đi. Nó chính là kẻ ngáng đường con của tôi. Chỉ có con tôi mới xứng kế thừa khối gia sản khổng lồ này.*

Cố Thượng Lâm: "Ông có giỏi thì đánh chết tôi đi. Đánh mà không chết, ông sẽ phải nhân hậu quả rất nghiêm trọng đấy!"

Tô An thấy một màn này liền rất sợ hãi. Tuy vậy lại không dám phát ra tiếng, nước mắt tràn đầy trên má cậu. Tô An nằm lấy một góc áo của Cố Thượng Lâm, việc cậu dám làm cuối cùng cũng chỉ có thế.



Tô An cảm thấy bản thân mình từ trước đến giờ đều là kẻ vô dụng...

Cỗ Vũ cảm thấy mình nói không lại Cố Thượng Lâm. Ông ta ôm ngực thở hồng hộc. Dường như ông đang rất tức giận, có lẽ là thật sự muốn đánh chết kẻ chướng mắt kia.

Cố Vũ: "'Cút! Mau cút đi! Đừng để tao nhìn thấy mày hộc...hộc...nghiệt súc!"

Cố Thượng Lâm: "Hừ, ông không cần đuổi. Tôi cũng không muốn nán lại. Ở đây có thứ ô uế, sợ rằng còn ở lại bản thân sẽ bị ám mùi hôi thối kinh khủng."

Mộng Yên: *Đúng là nghiệt chủng! Mày và thắng anh của mày sao không cùng đi với chị ta? Còn ở lại ngáng đường của tao. Cứ chờ đó, tao sẽ khiến mày quỳ gối xin tao tha thứ."' B"

Lúc này Cố Thượng Lâm mời để ý đến thiếu niên đang đứng bên cạnh mình đang không ngừng run rẩy. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng thiếu niên trấn an. Lại nhẹ nhàng đỡ lấy cậu bế lên vai hắn.

Cố Thượng Lâm: "An An đi thôi, ở đây rất bẩn. Đừng sợ, tôi bảo vệ em."

Tô An: "Thương Lâm, đừng sợ, đừng buồn. An An ở bên anh."

Cố Thượng Lâm nghe Tô An đang ra sức an ủi mình liền cảm thấy có chút vui buồn lẫn lộn. Hắn nhẹ hôn lên gò má của thiếu niền kia.

Cố Thượng Lâm: "Mặn quá."

Tô An: "An An lau nước mắt rồi mà!"