[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 18: Diễn kịch.




Tô An mở đôi mắt tròn nhìn người đàn ông đang khóc trước mặt mình. Cậu dùng tôi tay be bé của mình gạt đi nước mắt của Cố Thượng Lâm.

Tô An: "Đừng khóc, anh ngoan...ngoan nha. Đừng khóc nữa, An An không có ghét anh mà."

Tô An vòng tay ôm lấy người Cố Thượng Lâm. Có lẽ vì cậu không được cao lắm nên chỉ có thể úp mặt vào ngực của Cố Thượng Lâm, tay vòng ra sau lưng vỗ vỗ.

Cũng thật kì lạ, dù không giải phóng Pheromone nhưng Tô An vẫn ngửi thấy mùi Rượu Vang nhè nhẹ trên người Cố Thượng Lâm. Một mùi hương khiến người ta thật thích, thật say, cũng thật an toàn.

Thấy cậu thiếu niên đang ra sức dỗ dành mình. Cố Thượng Lâm thuận tay đặt dưới mông Tô An bế xốc cậu lên ngồi trên đùi mình.

Một bên Tô An đang ra sức vỗ lưng dỗ dành Cố Thượng Lâm đừng khóc nữa. Nhưng cậu không biết một bên, Cố Thượng Lâm đang ra sức vỗ vỗ mông cậu, ánh mắt hắn đói khát như thể sẽ nuốt chửng cậu bất cứ khi nào hắn muốn.

Ánh Nguyệt biết điều đã rời đi. Giờ đây chỉ còn lại Tô An đang ngồi trên đùi Cố Thượng Lâm dưới bóng mát của cây bàng.

Không biết là từ lúc nào, là ai phóng thích Pheromone trước nhưng trong vườn đã đầy mùi Rượu Vang và Đào. Pheromone đã tràn ngập khắp cả vườn, nhưng cũng thật may mắn khi toàn bộ người làm trong nhà đều lad Beta. Họ không thể ngửi thấy Pheromone cũng sẽ không bị Pheromone ảnh hưởng, kích thích.

Cố Thượng Lâm và Tô An đang thô bạo mà khóa môi đối phương. Hắn một tay ôm eo, tay còn lại giữ lấy gáy của Tô An, tham lam mà vơ vét hết mật ngọt trong khoang miệng của cậu. Tô An cũng vì đang dỗ dành hắn nên không kháng cự. Cậu vòng tay ra sau cổ hắn, mặc cho hắn điên cuồng xâm phạm mình.

Cậu ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, mặc cho hắn hôn mình. Cố Thượng Lâm hôn lên trán, trán rồi di chuyển xuống hôn lên mắt, rồi dần dần là hai má và chóp mũi, từ chóp mũi xuống cằm. Sau khi làm thủ tục xong hắn lại điên cuồng gặm lấy đôi môi hồng hào căng mộng của cậu trai đối diện.

Tô An dần quen, cậu cũng đáp trả lại hành động của đối phương chỉ tiếc là sức người đàn ông kia quá lớn, rất nhanh đã áp đảo cậu. Bây giờ xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người, lâu lâu lại vang lên vài tiếng chóp chép.

Tô An: "Ha...anh đừng buồn ức...nữa..."

Cố Thượng Lâm: "Bé yêu em sẽ không ghét bỏ tôi chứ?" Giọng nói của Cố Thượng Lâm trầm thấp, nghe như buồn rầu. Hắn lúc này như một con cún đáng thương sắp bị chủ nhân bỏ rơi.



Tay Cố Thượng Lâm không ngoan mà lần mò vào áo cậu. Hắn lướt nhẹ từ sóng lưng lên gáy cậu, khiến Tô An khẽ rên lên một tiếng: "A..."

Tô An: "Không...ức đâu, anh đừng buồn. An An không ghét anh đâu."

Cố Thượng Lâm: "Vậy em hôn tôi đi, em hôn tôi thì tôi mới tin."

Tô An hơi do dự nhưng cậu vẫn làm. Cậu ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Cậu nhớ lại lúc nãy hắn hôn mình. Cậu cũng học theo như vậy. Hôn từ trán đến hai mí mắt, rồi xuống hai má, chóp mũi và cắm. Ánh mắt Tô An hơi dưng lại trên môi hắn. Cậu do dự một chút lạo nghe tiếng hắn mỉa mai chính mình.

Cố Thượng Lâm: "Em thật sự không thích tôi. Xin lỗi em."

Tô An nghe vậy liền làm liều, cậu nhắm mắt lại, áp môi mình lên môi hắn. Thật vụng về. Nhưng sự vụng về này lại thật kích thích, không chỉ kích thích hắn mà còn kích thích cả nơi khác.

Cố Thượng Lâm đổi chủ động, hắn lại hôn ngấu nghiến cậu. Không cho đối phương kịp thích ứng đã mặc sức mà cắn, mà nghiến môi dưới cậu.

Buông bỏ đôi môi hắn lướt xuống chiếc cổ nõn nã. Mỗi nơi đều để lại dấu vết đo đỏ ái muội. Hắn hít lấy hít để mùi Đào, mùi Đào chỉ của riêng hắn, ai cũng không chạm vào được.

Tô An vẫn rất ngoan, cậu dụi dụi vào hõm cổ hắn, ra sức lấy lòng. Nhưng bé ngốc nào có biết hắn giờ đây đang nở nụ cười ma mị, ánh mắt như thể muốn nuốt chửng cậu.

Hắn ngay từ đầu đã diện kịch. Cố Thượng Lâm biết nếu hắn cứ tấn công, cậu chắc chắn sẽ cự tuyệt. Vậy chi bằng đánh cược, nhẫn nhịn, mềm yếu khiến cậu áy náy có vẻ hay hơn.

Cố Thượng Lâm đã đánh cược thắng. Hắn không chỉ khiến cậu áy náy mà còn khiến cậu cam tâm tình nguyện dỗ dành, âu yếm cùng hắn.

Cố Thượng Lâm yêu Tô An, yêu đến mức điên cuồng, si mê. Giờ lại được bé yêu của hắn chủ động, quả thật không có gì sung sướng bằng.