[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 12: Cố Thượng Lâm.




Bé ngốc? Quan trọng? Hắn điên rồi! Cố Thượng Phong bỗng bật cười thật lớn.

Cố Thượng Phong: "Cậu có phải bị điên rồi không? Muốn phát tiết thì đừng để cho tôi giải quyết. Đồ điên."

Rất ít ai biết được Cố Thượng Phong có tới hai nhân cách. Số ít đó chỉ gồm Cố Lão Gia, chú Chương và 1 người nữa. Còn Tô An, cậu đã từng được gặp nhân cách đó của hắn từ rất lâu về trước nhưng Tô An không biết được điều đó. Không những thế cậu còn quên cả hắn.

Cố Thượng Phong có tới hai nhân cách. Một người trông rất khó gần, không thích ồn ào cũng chẳng thích náo nhiệt. Đặc biệt hắn không thích ở gần hay kết bạn với những kẻ khác. Đối với hắn bọn chúng chính là những kẻ nịnh bợ, dơ bẩn và bần hèn. Tính cách thì mang phần trầm ổn, máu lạnh, là một thiên tài, là kẻ thông minh. Đó chính là Cố Thượng Phong.

Kẻ còn lại thì mang nét hòa nhã hơn đôi phần. Mặc dù cũng không quá thích nhưng nơi náo nhiệt nhưng cũng không thể gọi là quá ghét. Hắn mang tính cách hài hòa, đối tốt với những người nên tốt và chán ghét những kẻ ích kỷ, ti tiện, không quá máu lạnh hay trầm ổn như Cố Thượng Phong. Hắn chính là Cố Thượng Lâm.

Mà nhân cách chính chủ là Cố Thượng Phong. Sở dĩ sinh ra Cố Thượng Lâm là do đã xảy ra một đại nạn lớn do Cố Phu Nhân hiện giờ gây ra. Vừa khéo bả ta lại là người mà cả Cố Thượng Phong và Cố Thượng Lâm cùng căm hận. Là một kẻ phông bạt, là kẻ đạp đổ hạnh phúc gia đình của người khác. Nói cách khác Cố Thượng Lâm chính là tâm ma của Cố Thượng Phong. Tâm ma cùng thân chủ chung sống hòa thuận.

Ban đầu do Cố Thượng Phong chưa thể thích nghi với tâm ma - Cố Thượng Lâm của mình nên tần suất cậu bị chiếm lấy thể xác gần như hoàn toàn. Thời gian xuất hiện nhiều nhất vừa hay là lúc mà Cố Gia và Tô Gia đang có qua lại. Chính lúc Cố Thượng Lâm - nhân cách thứ hai của Cố Thượng Phong đã gần như chiếm lấy cơ thể chủ thì Cố Thượng Lâm đã gặp được Tô An.

Khi một con người đã dần phải chìm trong bóng tối thì ánh sáng chính là hy vọng cuối cùng của họ. Dù chỉ là một ánh sáng nhỏ nhoi, một tia sáng mờ nhạt hay một điểm sáng le lói, đều có thể cứu sống một kẻ bần hèn, ngu ngốc rơi vào đường cùng. Mà lúc đó Tô An chính là ánh sáng, là 'Mặt trời nhỏ' của kẻ hèn Cố Thượng Lâm.



Chính bé ngốc Tô An đã cứu vớt hắn. Cứu vớt một Cố Thượng Lâm xấu xa. Cũng là người cứu vớt Cố Thượng Phong đang dần dần chìm xuống vũng bùn. Một bé ngốc không vì hắn hắt hủi, không vì hắn chán ghét mà bỏ đi. Một bé ngốc dù phải ngồi chờ hắn đọc sách rất lâu mà ngủ quên trên chân hắn. Một người vì hắn nói thích một cây kẹo mà bảo vệ, trân quý nó như báu vật của mình mà mặc kệ bản thân tơi tả thế nào.

Là từ lúc đó, nhận được cây kẹo của bé ngốc Tô An, trái tim của cậu con trai năm đó đã không ngừng đập loạn. Cũng từ khoảnh khắc ấy Cố Thượng Lâm như thay đổi một cách hoàn toàn. Hắn bắt đầu cởi mở hơn, không còn trầm lạnh như lúc đầu nữa. Nhưng...chỉ tiếc rằng cậu bé ngốc nghếch năm đó đã không còn nhận ra hắn nữa.

Tô An năm 4 tuổi.

Cố Thượng Phong (Cố Thượng Lâm) 8 tuổi.

Tô An: "A-Anh trai...cây kẹo này, An An ch-cho anh nè..."

Trên người Tô An đã chi chít vết thương. Nhưng trên tay cậu vẫn đang nắm chắt một cây kẹo mút mà tươi cười đưa cho hắn.

Cố Thượng Lâm: "..."