Cố Thượng Phong: "Cậu dậy rồi?"
Lần thứ tư tỉnh lại sau khi trải qua bốn đêm ở Cố Gia, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cố Thượng Phong sau khi thức dậy. Nhưng người này sao có hơi khác? Giọng nói lạnh lùng, cử chỉ chẳng còn ôn nhu như hôm qua. Cảm giác như Cố Thượng Phong đã trở thành một người khác hoàn toàn.
Cố Thượng Phong nhìn Tô An từ trên xuống dưới. Biểu cảm không khỏi lộ ra vẻ khó chịu. Sao hắn lại nằm cùng với cậu ta ở đây? Đặc biệt là Tô An còn đang nằm trong phòng hắn. Với một người ưa sạch sẽ như Cố Thượng Phong không thể có chuyện này xảy ra được.
Cố Thượng Phong còn đang chìm trong vòng tròn suy nghĩ của mình. Thì Tô An trộm nhìn cảm xúc biểu lộ trên gương mặt hắn. Đầu tiên là khó hiểu, từ khó hiểu trở thành nghi ngờ, rồi từ nghi ngờ chuyển sang khó chịu.
Tô An: "An An———"
Cố Thượng Phong: "Nói đi, ai cho cậu cái lá gan dám tự mò vào phòng tôi? Leo lên giường được mấy lần nên đã tự nghĩ mình là Cố Nhị Phu Nhân?"
Thấy Cố Thượng Phong nói mình dám tự tiện xông vào phòng hắn, Tô An liền luống cuống xua tay giải thích.
Tô An: "Kh-Không có! An An không có tự vào. Là hôm...hôm qua anh đã bế An An vào mà..."
Nói tới đây cậu liền cảm thấy không đúng. Tại sao cậu lại ngoan ngoãn để cho Cố Thượng Phong bế cậu vào phòng? Rõ ràng trước lúc đó cậu còn xem hắn là kẻ xấu vì đã đối xử thô bạo với cậu. Cố Thượng Phong phong làm cậu đau chính là không thích cậu. Vì vậy Tô An cũng không thích hắn. Vậy thì cớ sao lại để mặc cho hắn bế, mặc cho hắn ôm? Mà cậu lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Cố Thượng Phong cau mày khó tin nói: "Tôi? Bế cậu vào?". Hắn lại thầm nghĩ *Chả lẽ là...hắn?*
Có lẽ cảm nhận được hắn rất bài xích mình. Tô An vội nói: "Xin lỗi anh...An An không biết sẽ làm anh khó chịu."
Cố Thượng Phong liếc nhìn Tô An một cái. Sau đó giận dữ quát: "Cậu, cút ra ngoài!"
Thấy bản thân mình bị đối phương quát, Tô An liền cứng đơ người. Cậu biết Cố Thượng Phong không thích cậu. Hắn đối xử với cậu rất lạnh nhạt, hắn làm cậu buồn, làm cậu đau. Cậu cũng không muốn đến gần hắn. Nhưng rõ ràng...rõ ràng hôm qua có gì đó...rất khác. Như thể không phải là Cố Thượng Phong nhưng cũng chính là hắn.
Tô An chôn vùi mình trong chiếc nệm còn chút hơi ấm của tối hôm qua. Cậu không thể tin được còn người có thể thay đổi nhanh đến thế. Hôm qua có thể rất ôn nhu, dịu dàng. Hôm nay đã lạnh lùng, âm trầm.
Thấy Tô An không hề nhúc nhích di chuyển. Điều đó lại khiến Cố Thượng Phong tức giận hơn. Hắn trừng mắt nhìn cậu, nén cơn giận gằn từng chữ.
Cố Thượng Phong: "Cậu, cút, ngay, cho, tôi!"
Cố Thượng Phong đã nổi điên, sợ rằng nếu Tô An còn ở thêm cậu sẽ rất thê thảm. Tô An vội vàng rời giường bước đến trước cửa phòng. Tay không quên với lấy chú gấu bông Teddy vẫn còn đang ngủ say trên chiếc gối mềm mại.
Cạch!
Tô An đã rời đi, lúc này chỉ còn mỗi Cố Thượng Phong ở trong phòng. Hắn lúc này chẳng biết bản thân mình đã và đang làm những gì. Hắn cảm nhận được rằng bản thân không hề chán ghét Tô An, chỉ là đâu đó trong sâu thẳm trái tim hắn, mỗi khi nhìn thấy cậu đều có gì đó rất day dứt, khó chịu.
Lúc này hắn mới mở điện thoại mình lên. Cố Thượng Phong vào thư mục ghi chú. Hắn nhìn thấy có một mục ghim ngay trên đầu với dòng chữ in đậm. "Đừng tổn thương An An. Bé ngốc rất quan trọng, với chúng ta."