Xe ngựa dừng trước cổng huyện nha, trong ánh mắt đánh giá của đám người qua đường, Đỗ Nhị và Đặng Hùng kéo hai vợ chồng Bùi thị xuống dưới. Rồi ra dấu cho Dương Nam đánh trống. Tiếng trống báo quan vang lên càng hấp dẫn đám người người ngoài, bây giờ họ đã tụ họp thành đám đông xung quanh. Mắt lom lom dòm hai người Trần Dũng bị trói và bị đám hạ nhân giữ chặt tay.
Về vợ chồng Bùi thị, khi thấy thấy đám người Đỗ Nhị thật sự dám đánh trống, tay chân hai người đã run lẩy bẩy. Lúc này, xe ngựa của Phạm Hưng đi mời Đinh lão sư cũng vừa đến. Phạm Hưng cung kính mời Đinh Bảo xuống xe.
Đám người xung quanh trông thấy Đinh Bảo liền vội vàng cung kính cúi chào. Đinh lão sư nhiều năm dạy học, môn đồ rất nhiều, là người đức cao vọng trọng trong thôn.
“Két”
Cửa công đường mở ra, hai nha sai biểu tình hung dữ nhìn đám người bên ngoài.
-Có chuyện gì? – Một người trừng mắt với đám đông bên ngoài, lớn tiếng hỏi.
Phạm Hưng tiến đến, dúi hai hà bao lần lượt cho hai người, rồi nhỏ nhẹ.
-Thưa quan gia. Thiếu gia nhà ta là lão bản của Mỹ Thực Lâu, là người làm ăn ngay thẳng. Hai kẻ này không biết từ đâu tới, nhiều lần tự nhận là phụ mẫu của thiếu gia rồi còn vu ngài ấy bất hiếu. Vốn thiếu gia nể tình họ dân quê ngu muội nên đã bỏ qua một lần, song hai người này chứng nào tật nấy, liên tiếp đến làm phiền ngài. Vì thế, thiếu gia sai tiểu nhân mang bọn họ đến đây, nhờ huyện thái gia xử lý giúp, trả lại công đạo cho ngài.
Hai quan sai nắn bóp hà bao trong tay, xem chừng hài lòng, liền trừng lớn mắt nhìn hai người Bùi thị. Chợt thấy Đinh Bảo đang đứng cạnh, họ liền cung kính.
-Đinh lão sư. Ngài sao lại đến đây ạ.
Đinh Bảo nhẹ nhàng.
-Hôm qua ta vô tình chứng kiến cảnh hai người này vu oan cho Trần lão bản, cũng giúp ngài ấy minh oan. Thật không ngờ lúc nãy có hạ nhân của Trần lão bản cầu kiến, nói hai kẻ này lại tiếp tục đến phiền ngài. Chuyện thương thiên hại lý như vầy ta tuyệt không bỏ qua, nên chấp nhận lời thỉnh cầu của Trần lão bản mà đến đây làm chứng.
Hai quan sai nghe vậy đã nắm được tình hình, liền bảo mọi người đứng ngoài chờ một lúc. Sau khi cẩn thận chào Đinh Bảo, hai người khép cửa lại rồi vào trong báo lên với huyện thái gia.
Đợi một lát, cánh cổng công đường rộng mở, đám người theo chân mấy quan sai mà vào trong.
Trên công đường, quan tri huyện đã ngồi ngay ngắn trên bàn xử án, quan phục màu xanh vô cùng uy nghiêm. Tri huyện tên gọi Nguyễn Kiên, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, làm tri huyện ở huyện Đại Trì hơn sáu năm. Ở một huyện xa xôi như nơi này, cũng ít có vụ oán gì lớn, nên đa phần hắn cũng không bận rộn. Việc thường làm nhất là liên hệ mấy thương nhân trong vùng để khuyến khích họ “ủng hộ” cho sự phát triển của huyện nha.
Cạnh bên tri huyện là chiếc bàn nhỏ cho sư gia ngồi. Dọc theo công đường là hai dãy quan sai đang đứng nghiêm.
Cả công đường tràn trong bầu không khí trang trọng.
Trần Dũng cùng Bùi thị bị quan sai áp đến giữa công đường, sụp người quỳ mọp xuống, đầu óc họ vì sợ mà đơ cả lại, không còn biết nghĩ đến cái gì.
Những người còn lại cũng lần lượt quỳ ra mắt huyện thái gia, chỉ riêng Đinh Bảo do có công danh nên được miễn quỳ.
-Khấu kiến đại nhân!
-Ra mắt đại nhân!
“Bốp”
Tiếng mộc đường gõ lên bàn, tri huyện nghiêm giọng hỏi.
-Người dưới công đường, có chuyện gì thưa rõ.
Phạm Hưng vội cúi người lạy, rồi lập lại một lần nữa những gì mình vừa nói với quan sai bên ngoài. Tri huyện Nguyễn Kiên liền gõ bàn.
-Vậy tại sao mấy người lại trói họ lại?
Phạm Hưng thưa.
-Bẩm huyện thái gia. Hai người này sau khi thấy thiếu gia tiểu nhân không đồng ý chi tiền, liền định trốn đi. Nhưng bị thiếu gia cho bắt lại, trói họ để không cho họ cơ hội bỏ trốn ạ. Còn về che miệng là do hai người này mồm mép xấu xa, nên để không phiền người đi đường, tiểu nhân chỉ còn cách làm vậy.
Đinh Bảo cũng chấp tay.
-Huyện thái gia. Về chuyện mồm mép của hai người này, ta cũng có thể làm chứng. Đặc biệt là thôn phụ này, quả thực không có lời hay để nói.
Tri huyện bèn hỏi.
-Sao Đinh lão sư lại nói thế, có thể kể cho bản quan nghe qua?
Thế là Đinh Bảo bèn kể lại chuyện ông chứng kiến ngày hôm qua, cũng nói rõ bản thân đã đích thân kiểm tra cơ thể Trần Thanh, tuyệt không có dấu vết gì như lời Bùi thị nói.
Tri huyện cho người cởi trói và tháo bịt miệng hai người Bùi thị. Gõ mộc đường, nghiêm khắc hỏi.
-Hai người dưới kia nghe ta hỏi. Chuyện Trần công tử là sao?
Hai người Bùi thị run lập cập, thậm chí quần Trần Dũng còn chảy ra thứ nước đáng ngờ, bốc mùi khai. Mấy người còn lại thấy vậy bèn dịch né xa ông ta ra, mặt ghét bỏ.
So với Trần Dũng nhát gan sợ chết, Bùi thị quả nhiên can đảm hơn, sau một lúc cứ dạ dạ vâng vâng, đợi tri huyện gõ mộc đường một lần nữa, bà gom hết can đảm mà thưa.
-Bẩm…huyện thái…gia, đó…là…con của…của…tiểu nhân…
Nói xong một câu, bà như được tiếp thêm can đảm, bèn tiếp tục.
-Thật sự…nó là con của…tiểu nhân. Tiểu nhân nhận ra tiếng nói…của nó.
Rồi bà khóc thét lên.
-Huyện thái gia, tiểu nhân quá bất hạnh mà…con trai giàu sang không thèm nhận tiểu nhân nữa, huyện thái gia nhất định phải giúp tiểu nhân…kiểm tra hộ tịch, trị tội thằng bất hiếu đó giúp tiểu nhân…
“Bốp”
Tiếng của Bùi thị the thé, quen thói chửi lộn trong nông thôn nên giọng thị chua ngoa. Tri huyện nghe bà, mày nhăn chặt lại.
-Được rồi. Im miệng cho ta.
Bùi thị bèn ngặm chặt miệng lại, chỉ là không ngừng khóc thút thít.
Phạm Hưng bèn lạy tri huyện một cái, cung kính.
-Bẩm huyện thái gia, chuyện về con trai của dân phụ này thiếu gia của tiểu nhân cũng cho điều tra. Không biết có thể trình bằng chứng lên cho ngài không ạ.
Tri huyện bèn cho nha sai xuống, Phạm Hưng bèn đặt một tờ giấy và một cái hộp to lên trên khay, nha sai cung kính dâng lên cho tri huyện.
Ngồi trên bàn cao, tri huyện mặt nghiêm túc mở hộp gỗ ra. Trong đó là mười thỏi vàng ròng sáng chói và một tờ giấy nhỏ. Ông bèn mở tờ giấy ra xem.
“Kính gửi Huyện thái gia
Tại hạ nhiều lần nghe Đại ca là Ngô viên ngoại nhắc về ngài. Luôn miệng không ngừng khen huyện thái gia công bình chính trực, ghét ác như thù. Trong lòng luôn luôn ngưỡng mộ. Nay chỉ vì chút chuyện cá nhân, lại phải phiền huyện thái gia lao tâm tổn trí, tại hạ quả thật hổ thẹn trong lòng. Nên mượn chút vật phàm phu tầm thường mà hiếu kính, chỉ mong không khiến huyện thái gia chê trách, đã là tự an ủi bản thân.
Cuối thư cung chúc thái gia thân thể an khang, vạn sự hảo hợp.
Kính đơn."