[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 51: Vả mặt Trần gia ( 2)




Mở cổng ra, Phạm Hưng cùng người làm dắt hai người này đã bị bịt kín miệng ra, nói với đám người từ nãy giờ vẫn chưa chịu đi, đang hóng chuyện bên ngoài.

Mấy người thấy Phạm Hưng, cùng hai người bị trói thì nhao nhao tò mò.

-Phạm quản gia, đây là sao vậy?

-Phạm quản gia, hai người này làm gì mà Đào Viên Cư bắt họ vậy?

-Quản gia, ông định đưa họ đi đâu thế?

Phạm Hưng cúi chào đám người một cái.

-Các vị, thật ngại quá, ta cần đưa gấp hai người này lên quan nên không thể trò chuyện cùng mọi người được.

Một người nhanh nhảu hỏi.

-Sao lại dắt họ lên quan vậy?

Quản gia cười.

-Hai người này mưu đồ lừa đảo tiền của thiếu gia ta, một hai nói thiếu gia ta là con của họ, còn nói không cho thiếu gia ở đây mà phải qua Trần gia thôn sinh sống. Phụ mẫu thiếu gia đã sớm mất, ngài ấy tuyệt đối không cho phép kẻ khác sỉ nhục cha mẹ mình, nên kiện hai người này lên quan. Bây giờ Phạm mỗ sẽ đi, xin phép mọi người.

Phạm Hưng nói hết ý cần nói liền kéo vợ chồng Bùi thị lên xe ngựa đang đổ cạnh bên, đây là chiếc xe ngựa Trần Thanh mua riêng cho hạ nhân dùng khi có việc, ngoại hình hay chất liệu cũng như những loại khác.

Mấy người Hồ gia thôn cũng vội chào lại ông, sau đó nhìn theo chiếc xe ngựa dần đi xa, đợi Đào Viên Cư đã đóng cửa, họ liền trở về xóm mình, nhiều chuyện.

-Mấy người thấy không, tôi đã nói mà, hai người đó chắc hẳn là mang ý xấu…

-Đúng là tham lam thật mà, còn đến đây nhận con nữa, Trần công tử người ta như vậy mà bọn họ nhận không tự thấy nhục.

-Thế mới nói, còn muốn ngài ấy qua bên thôn đó ở nữa, chắc hẳn ghen tỵ với thôn ta đây mà.

-Đúng rồi, tôi nghe Phạm quản gia nói năm sau vườn cây họ ra quả, sẽ thuê chúng ta hái trái đấy. Nghe nói tiền công cũng khá cao. Mấy người thôn kia đỏ mắt ghen tỵ nên qua đây thử thời vận đó mà.

-Tham cỡ nào thì tham, sao lại ngu như thế không biết.

Cũng có mấy người nghi ngờ.

-Mấy người không thấy lạ à, nếu quả thật không phải là con ruột, sao bọn họ dám đến nhận bừa.

-Cũng đúng, nếu không phải thì làm sao mà nhận cho được, không lẽ…

-Tui cũng nghe nói hai người đó có thằng con trai tên Trần Thanh, dạo trước đã rời thôn đi rồi. Công tử này cũng tên Trần Thanh, chẳng lẽ…

Một thôn phụ mặt mũi sáng sủa nạt mấy người này.

-Mấy người cũng bị bọn họ làm cho điên rồi à? Một đứa con trai của thôn nghèo có đủ tiền mở tửu lâu, xây dinh thự. Sao không nói hắn là ngọc hoàng đại đế luôn đi.

Một người khác cũng phụ họa.

-Đúng rồi. Thử nghĩ xem nếu Trần công tử là con trai của họ, sao ngài ấy dám đem họ kiện lên quan, làm vậy không phải là tự lấy đá đập chân mình sao.

Một kẻ thắc mắc.

-Nếu vậy, chuyện của hai người này là sao?

Một người cười khẩy.

-Hẳn là thấy người ta trùng tên, thèm tiền đến điên nên tới nhận bừa, hi vọng kiếm được chút đỉnh. Ai ngờ Trần công tử nhà ta nổi điên lên, bắt họ giao thẳng cho quan, hẳn bây giờ đã hối hận xanh ruột rồi.

Mấy người còn lại cũng cảm thấy giải thích như vậy quá hợp lí, bèn bỏ qua chuyện Trần Thanh có phải con ruột hai người hay không. Mục tiêu hiện tại của họ là bàn luận về độ bỉ ổi của hai người kia cùng hậu quả phải gánh chịu. Ngoài ra cũng không quên bàn xem chuyện này lên đồn lên như thế nào cho thôn đó nhục nhã nhất.

Có một điều đám người nông thôn kia nói đúng, quả thực hiện tại vợ chồng Bùi thị hối hận đến xanh cả ruột rồi.

Họ làm sao biết được Trần Thanh này lại bất chấp như thế chứ. Bọn họ luôn miệng nói là sẽ kiện cậu, chứ chưa bao giờ có ý định dám động vào quan binh. Khoan nói đến việc bọn họ sợ quan phủ như sợ giặc, mỗi lần thấy binh lính từ xa là đã núp trong nhà không dám lộ mặt ra. Thì chỉ nói việc kiện này cũng chả mang ích lợi gì cho họ cả. Hù cậu chỉ muốn cậu sợ mà theo ý họ, nhưng vạn vạn không ngờ là cậu lại kiện ngược lại họ trước.

Miệng bị nhét vải bịt kín, Bùi thị muốn cầu xin mấy người này cũng không được. Mụ hối hận, nếu biết chuyện như thế nào, thị nhất định phải suy nghĩ đối sách tốt hơn mới đến trước mặt Trần Thanh.

Có câu “cái nết đánh chết không bỏ”, cho dù có được làm lại, thị tuyệt đối chưa từng đến việc bỏ qua cho Trần Thanh. Bởi dù chết, thị cũng không bỏ qua số tiền trong tay cậu được. Thứ đó đủ cho nửa đời sau của thị ngập trong vàng son. Cũng chính vì nắm được tâm lí này của thị, nên Trần Thanh quyết định thẳng tay đem thị lên quan, để về sau gặp cậu từ xa thị phải biết nhanh chân mà trốn trước.

Còn Trần Dũng, giấc mơ thê thiếp thành đàn, cung son hưởng lạc của ông đã mất. Hiện tại Trần Dũng phải dựa vào hi vọng, huyện thái gia anh minh sẽ đòi lại công đạo cho mình, mới không ngất xỉu đi.