[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 29: Cậu không muốn chơi trò luyến đồng




Đo đạc xong trời cũng xế chiều, trưởng thôn bèn mời Trần Thanh về nhà dùng bữa. Cậu đương nhiên không từ chối, sống ở thôn quê, nhất thiết phải làm tốt quan hệ với trưởng thôn rồi. Thế là mọi người chậm rãi đi ngược lại về nhà ông.

-Công tử, chỉ là mấy món thôn quê, ngài cứ dùng tự nhiên, đừng khách sáo.

Trưởng thôn chỉ vào mấy món ăn trên bàn, cười nói với Trần Thanh. Hôm nay, vì có khách quý nên ông dặn vợ nấu thêm hai món thịt, mùi thịt thơm lừng bay vào mũi. Thôn nghèo nên chỉ có ngày tết hoặc lễ mới có thịt ăn, hôm nay họ lại làm tận hai món, xem ra là hết lòng với vị khách cậu đây rồi.

Trần Thanh thân thiện cười với trưởng thôn, tự nhiên gấp thức ăn thưởng thức. Ừm nói sao nhỉ, theo tay nghề của người ở đây thì cũng khá ngon, rau củ được cái tươi mới, niêm gia vị cũng phóng khoáng, không giống những nhà nghèo khác ngay cả mắm muối cũng không dám cho nhiều. Còn nói theo khẩu vị của cậu thì, thật sự quá dở rồi, thịt còn mùi tanh, rau thì chín quá mức làm mất đi vị nguyên bản. Nhưng ăn của người sao dám chê, cậu phải luôn miệng khen ngon, cũng cám ơn vợ trưởng thôn đã khoản đãi mình.

Cơm nước xong xuôi, vợ trưởng thôn hay gọi là thím Liễu pha cho hai người một bình trà nóng, rồi tránh mặt vào phòng trong. Trần Thanh và trưởng thôn vừa uống trà và nói chuyện với nhau.

-Trần công tử, không biết ngài dự định khi nào bắt đầu khởi công xây nhà vậy?

-Không biết trưởng thôn có đề xuất gì không?

Trần Thanh nghiêm túc thỉnh giáo, nhưng trưởng thôn lại nghĩ là cậu biết lắng nghe ý kiến của ông, thiện cảm với cậu càng cao.

-Không giấu công tử, vừa qua mùa gặt nên thôn dân đang rảnh rất nhiều. Nếu đã muốn khởi công, không biết ngài có thể mướn thôn dân làm việc được không. Làm việc trong thôn, bọn họ cũng đỡ phải chạy đi trấn trên kiếm việc.

Trần Thanh trầm ngâm, cậu đang nhức đầu vấn đề này đây. Xây nhà cậu không rành, kêu cậu nấu mười mâm cơm thì cậu biết, chứ bảo cậu chỉ đạo dựng một ngôi nhà thì cậu thua.

Hơn nửa xây nhà cần thời gian rất lâu, nhanh nhất cũng mất vài tháng, đất cậu mua lại rộng, cậu còn có vài ý định cải tạo nó nữa. Tửu lâu lại chuẩn bị mở cửa rồi, cậu không thể phân thân ra hai bên mà giám sát được. Còn kêu cậu bỏ mặc cho họ tự động làm việc thì xin lỗi, cậu không cả tin đến mức đó đâu.

Trần Thanh thở dài. Thật sự muốn có thêm một người như Đại Ngưu. Ông ta làm việc cậu không thấy lo gì cả, có lẽ cậu nên căn nhắc đi một chuyến đến trung tâm mua người thôi.

-Có chuyện này mong trưởng thôn đừng trách… - Trần Thanh mở lời. – Hiện tại gia nhân chưa đến đây kịp, ta cũng không có thời gian ở lại quan sát quá trình thi công. Thật sự định một thời gian sau mới khởi công được.

Trưởng thôn căn nhắc, ông đương nhiên hiểu ý Trần Thanh. Nhưng Trần Thanh không nói rõ ngày nào, ông cũng không thể bảo người trong thôn cứ ngồi đó đợi. Chờ không nỗi họ đi ra ngoài, đến lúc Trần Thanh cần dùng người thì không phải tức chết sao.

-Có cái này… - Trưởng thôn ngập ngừng. – Không phải tự khen, nhưng lão phu tự nhận nhân phẩm của mình khó người sánh kịp, từ trước đến nay chưa tham một vật nào của ai, không biết Trần công tử có tin tưởng ta không?

Trần Thanh vội đáp lời.

-Trưởng thôn quá lời rồi. Ta có nghi ngờ ai chứ tuyệt đối không nghi ngờ ngài, trước khi đến đây ta đã nghe rất nhiều lời khen về nhân phẩm của Hồ trưởng thôn.

Trưởng thôn cười thoải mái.

-Hồ Quý ta không dám vọng ngôn, nhưng tuyệt đối làm người ngay thẳng. Nếu công tử tin tưởng, việc giám sát quá trình thi công và dùng người, cứ để ta phụ trách.

Trần Thanh tròn mắt. Đùa à, thôn trưởng mà ngay cả việc này cũng nhiệt tình thế. Không phải thôn trưởng nên xa cách, cao ngạo như Trần gia thôn sao. Ông Hồ Quý này sao không làm theo lẽ thường vậy?

Trần Thanh không hiểu Hồ Quý. Hồ gia tuy lương thiện, nhưng không phải ngu mà có việc tốt không làm. Khoảng đất của Trần Thanh, muốn hoàn thành nhanh nhất là hai ba tháng, đồng nghĩa với việc hai ba tháng kế thôn dân sẽ có thu nhập. Trần Thanh này trông bộ dáng quý khí, nhiều tiền lại không khắc khe, dẫu ăn món thôn quê vẫn bình thường, tao nhã, xem ra là người thiện lương. Nếu thôn dân có thể trước mặt cậu siêng năng làm việc, lọt được vào mắt cậu rồi, về sau có việc đương nhiên sẽ ưu ái cho họ.

Hồ Quý sợ vài hôm nữa, Trần Thanh đổi ý không muốn sống ở đây, hoặc chẳng may cậu kiếm được nhân công tay nghề giỏi ở trấn trên, thì cơ hội của thôn ông sẽ lung lay. Vì để giữ được chân cậu, mặt mũi ông bất chấp, nhiệt tình xung phong nhận việc. Chỉ là đứng ra xử lý, giám sát thôi mà, việc nhỏ này ông làm được.

-Việc này…Trưởng thôn, ta sao dám làm phiền ngài vậy chứ? – Trần Thanh ngập ngừng.

Trưởng thôn phất tay.

-Công tử đây quá khách sáo rồi. Về sau người cũng là thôn dân của Hồ gia, làm trưởng thôn tất phải hỗ trợ ngài. Hơn nữa cũng chẳng phải cực khổ gì, thôn dân đây thường xuyên ra ngoài làm việc. Cái khác không có chứ tay nghề và kiến thức chẳng thua kém trấn trên chút nào. Trong thôn có nhà Hồ Phong chuyên xây dựng nhà cửa cho thôn dân, tay nghề rất khá, thậm chí nhiều lần còn được mời lên trấn trên xây nhà nữa đấy. Nếu công tử bằng lòng, ta sẽ nói hắn phụ trách việc xây dựng, ta chỉ hỗ trợ công tử kiểm tra, giám sát thôi.

Có nhà sớm đương nhiên tốt rồi, Trần Thanh vội nói:

-Không biết ta có thể gặp người ấy trao đổi một chút được không?

Trưởng thôn gật đầu.

-Trời vẫn còn sớm, để ta cho người gọi hắn.

Thế là trưởng thôn bảo con trai lớn của mình đi gọi Hồ Phong. Con trai lớn của ông nhìn chưa tới hai mươi tuổi, làm thợ mộc tại nhà. Nhỏ tuổi vậy, nhưng hắn ta đã có vợ và một đứa con trai hai tuổi.

Nhìn cô gái trẻ rụt rè ôm đứa bé đằng xa, Trần Thanh bỗng cảm thấy con đường hôn nhân tương lai của mình quá chông gai. Cậu năm nay mười ba tuổi, theo người ở đây thì mười lăm mười sáu tuổi là kết hôn được rồi. Nhưng theo Trần Thanh nam nhân kết hôn sớm quá cũng không tốt, ý định của cậu là khoảng hai mươi mới lấy vợ. Nhìn con dâu trưởng thôn, Trần Thanh chợt nghĩ đến cậu phải lấy vợ sao đây.

Nữ nhân thời đại này mười ba, mười bốn đã kết hôn. Đến mười tám mà chưa cưới thì xem như gái già, sẽ bị người ta chỉ trỏ, gia đình xấu hổ. Trong ký ức của “cậu” chưa từng gặp nữ nhân nào còn độc thân ở tuổi mười lăm hết.

Nói vậy, không lẽ cậu phải lấy một cô bé mười ba, mười bốn tuổi làm vợ? Tuổi tâm lý của cậu đã ba mươi tư, nhân cách cậu bình thường, không có đam mê chơi mấy trò luyến đồng đó. Bảo cậu ôm ấp một bé gái như vầy, cậu chịu không nỗi đâu. Lại chẳng lẽ bắt cậu chơi trò nuôi dưỡng sao? Lấy về rồi từ từ nuôi lớn lên? Vậy khác gì cậu nuôi con gái chứ? Hay là cậu bất chấp, cứ kiếm mấy người quả phụ lớn chút để kết hôn?

Trần Thanh vội lắc đầu xua mấy suy nghĩ loạn thất bát tao đó ra, đường còn xa, cậu cứ từ từ vậy. Tương lai không chừng lại gặp người phù hợp, còn bảy năm nữa cậu mới hai mươi, không gấp không gấp.