Sáng hôm sau, ăn sáng xong Trần Thanh gọi nhân viên tụ họp lại. Bảy người đứng trước mặt cậu, hồi hộp, chỉ sợ cậu nhắc lại chuyện hôm qua.
-Ngưu thúc, sắp tới ta có việc bận bên ngoài, có lẽ không thường xuyên ở tiệm, Chuyện ở đây tạm thời phiền thúc.
Đại Ngưu chấp tay.
-Vâng, thiếu gia.
Trần Thanh nói tiếp.
-Ta cần dùng xe ngựa thường xuyên, không thể cứ để người trong tiệm theo được, thúc đi mua giúp ta một người đánh xe riêng đi, chọn người nhanh nhẹn một chút. Mấy nhân viên, thúc tranh thủ huấn luyện họ thêm, cần gấp rút để tửu lâu khai trương lại.
Đại Ngưu liên tục vâng dạ, rồi xin phép cậu ra ngoài để đi mua người. Quay qua nhìn Lý Hợi và Từ Đinh, cậu từ ngực áo lấy ra hai xấy giấy dày, trao lần lượt cho từng người.
-Mấy món ăn trước các ngươi làm cũng đã ổn rồi. Đây là hai công thức nấu ăn khác nhau, các ngươi luyện tập, về sau món của ai phụ trách sẽ do người đó nấu.
Hai đầu bếp cung kính giơ hai tay nhận lấy.
-Việc của tửu lâu, các ngươi chỉ cần làm tốt ta sẽ không bạc đãi. Nếu có kẻ nào không an phận, các ngươi cũng đừng trách ta độc ác.
Thấy mọi người xanh mét mặt liên tục vâng dạ, Trần Thanh liền cho họ đi làm việc của mình. Bản thân thì vừa nhàn nhã quan sát thái độ làm việc của nhân viên, vừa thong thả uống trà đợi Đại Ngưu trở về.
Người đánh xe vừa được mua tên là Vũ Bính, năm nay ba mươi lăm tuổi, ngoại hình nhìn thật thà, dễ bảo nhưng nói chuyện cũng khá lanh lẹ. Trần Thanh nhận lạy ra mắt của hắn xong, căn dặn vài điểm lưu ý rồi lên xe ngựa, mục tiêu Hồ gia thôn.
Xuất thân từ nông thôn nên Trần Thanh có cảm tình đặc biệt cho vùng đất này. Trong ký ức của cậu, những tháng ngày thơ bé sống ở nông thôn là khoảng thời gian cậu hạnh phúc nhất. Cho nên, khi quyết định lựa chọn nơi cắm rễ ở thời đại này, cậu chưa hề nghĩ đến việc sẽ sống ở trấn trên.
Ngoài chuyện này, sở dĩ cậu chọn nông thôn cũng do đất đai ở đây rẻ, lại rộng rãi. Nếu muốn mua vài mẫu đất liền kề ở trấn trên rất khó. Còn ở nông thôn, đất rộng mênh mông, cậu muốn mua bao nhiêu thì mua.
Còn về lí do Trần Thanh chọn Hồ gia thôn mà không phải Trần gia thôn hay Lý gia thôn, thì phải kể đến.
Thứ nhất, thôn này ngay sát Trần gia thôn. Hai thôn lại có mâu thuẫn từ lâu với nhau.
Chuyện cũng đã nhiều năm, lúc bấy giờ có một nàng dâu từ Hồ gia được gả đến Trần gia. Nhưng cô ấy sống rất khổ. Mẹ chồng khó khăn, em chồng bắt nạt, người chồng lại nhu nhược không dám bảo vệ cô.
Lúc cô gái này mang bầu tháng thứ bảy, đột ngột động thai, sau đó một xác hai mạng cứ thế ra đi. Gia đình cô dâu tức giận đến nhà thông gia làm rõ, nhận được câu trả lời nước đôi là việc không liên quan nhà chồng, chỉ đơn giản là cơ thể cô ấy quá yếu ớt, không đủ sức trong thai kỳ. Lại còn trách cô không bảo vệ được con cháu nhà họ.
Hai vợ chồng xót con cháu, muốn tìm ra lẽ phải nhưng bị cách nói chuyện của thông gia khiến tức giận. Con gái mất đi, họ đau lòng đến nhà chồng nàng, ngỡ rằng ít nhất cũng được nhận đôi câu chia sẻ, không ngờ nhận được chỉ là móc mỉa con gái hư thân, không biết bảo vệ đích tôn họ, còn nói con gái Hồ gia quá yếu đuối, cưới về làm vợ phí của. Chuyện này mà nhịn được thì người Hồ gia chắc thành thánh nhân rồi. Nên họ làm tới cùng, xé rách mặt hai nhà luôn.
Thế là hai người bèn nhờ Hồ trưởng thôn ra mặt, quyết phải nhận được câu trả lời thỏa đáng. Thế là từ mâu thuẫn hai gia đình, biến thành mâu thuẫn giữa hai thôn. Người thôn nào cũng bênh tộc nhân của mình, cãi qua cãi lại. Cuối cùng hai bên thề rằng, đời này tuyệt đối không bao giờ kết thông gia với thôn còn lại. Thậm chí còn xây một hàng rào ngăn giữa hai thôn, từ đây không liên hệ.
Đều nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, Trần Thanh quyết định chọn Hồ gia là đồng minh của mình.
Thứ hai, so với Trần gia xấu tính, ích kỷ, người Hồ gia tốt đẹp hơn hẳn. Chuyện năm đó cậu từng nghe mấy bà cô già trong thôn nhiều chuyện, thực tế là gia đình chồng ép chết cô dâu. Phụ nữ mang thai vốn yếu ớt, vậy mà cô gái phải gánh vát hết mọi việc trong nhà. Sau đó hình như xảy ra mâu thuẫn gì, cô bị mẹ cùng em chồng đẩy ngã, mới ra cớ sự như vầy.
Và lí do cuối cùng, Hồ gia thôn rất nghèo, so với Trần gia nghèo hơn rất nhiều. Không biết sao mà đất đai ở Hồ gia không thích hợp trồng lúa nước, trong khi Đại Hạ chủ yếu sống bằng nghề này. Vì thế, cậu rất trân trọng nhân cách của họ. Cho dù nghèo khó như thế nào, họ vẫn giữ được lòng tự trọng của mình, tuyệt đối chưa từng nghe chuyện thôn này làm gì sai trái.
Tóm lại, dù về tình hay về lí thì nơi này cũng quá ổn, cho nên cậu không cần phải suy nghĩ gì thêm.