[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 26: Trần Thanh tìm được “ô dù”




-Thiếu gia.

Thấy xe ngựa của Trần Thanh dừng lại ngoài cổng, Đại Ngưu vội ra đón. Cung kính chờ cậu bước xuống xe ngựa xong, ông liền cùng Trần Thanh đợi Ngô viên ngoại. Một đám người thong thả vào trong.

-Hóa ra Trần công tử đây mở tửu lâu à? Lúc nào khai trương nhất định lão phu sẽ đến ủng hộ.

Nhìn khung cảnh đang sửa sang bên trong tiệm, Ngô viên ngoại bèn mở lời cùng Trần Thanh.

-Vậy ta trước hết cảm ơn sự ủng hộ của Ngô viên ngoại, khi nào khai trương nhất định gửi thiệp mời.

-Hân hạnh, hân hạnh. – Ngô viên ngoại gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào cậu.

Biết ông nôn nóng, Trần Thanh cũng không nói nhiều mà đi thẳng về phía phòng mình. Vừa ra sau hậu viện, cách phòng cậu một khoảng xa đã ngửi được hương hoa nồng nàn, bước chân của Ngô viên ngoại càng hối hả, chỉ hận không thể bay thẳng đến bên chậu hoa yêu quý ngay.

Đến trước cửa phòng, Trần Thanh dặn Đại Ngưu cùng đám hạ nhân của Ngô viên ngoại bên ngoài. Chỉ để mình Ngô viên ngoại theo cậu vào trong.

Vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng, Ngô viên ngoại đã sững người, mắt không chớp dù một cái.

-Viên ngoại? – Trần Thanh bèn lên tiếng nhắc nhở ông.

Nghe tiếng Trần Thanh, ông như sực tỉnh, run rẩy đi về phía bốn chậu hoa trong góc phòng.

Ban đầu theo lời Trần Thanh, ông cứ nghĩ chỉ có một chậu hoa thôi, nhưng không thể ngờ cậu giữ tận bốn chậu hoa. Trắng, đỏ, hồng, vàng. Mỗi sắc mỗi vị, mỗi hoa đều có cái tình riêng.

“Bách nhụy mẫu thiên đơn” - ở đây có tứ sắc của “Bách nhụy mẫu thiên đơn”.

Ngô viên ngoại quay lại nhìn Trần Thanh nãy giờ vẫn theo sau ông, run giọng.

-Trần công tử. Đây… đều là… của ngài?

-Đúng vậy.

Trong cái gật đầu xác nhận của Trần Thanh, Ngô viên ngoại thấy cậu đột nhiên cao thẳng 300m, anh tuấn rực rỡ, mặt nạ với hoa văn kỳ dị đang đeo cũng phát ra ánh sáng huyền bí như tiên nhân.

-Không biết ba chậu còn lại. Công tử dành cho ai vậy ạ?

Trần Thanh cười với ông.

-Thú thật với viên ngoại, ba chậu còn lại ta định lưu lại bên mình.

Ngô viên ngoại yêu mẫu đơn như mạng, dù nói quân tử không giành vật yêu thích của người khác, nhưng trông thái độ Trần Thanh hình như cũng không xem trọng những chậu hoa này lắm, ông bèn mở lời.

-Không dám giấu Trần công tử. Tổ tiên lão phu đời đời sưu tầm mẫu đơn, xem mẫu đơn như lẽ sống của mình. Chỉ có thể trách lão phu tham lam, không kiềm được lòng mình. Nếu ba chậu hoa kia công tử có thể bỏ, lão phu nguyện tiêu vạn lượng vàng mua lại chúng.

Trần Thanh xua tay với ông.

-Viên ngoại hiểu lầm rồi. Ta đây không chú trọng tiền tài, bán chậu hoa kia cho viên ngoại chẳng qua kính nể ngài. Còn những chậu hoa còn lại, ta chỉ muốn lưu lại cho bản thân.

Nghe Trần Thanh nói xong, Ngô viên ngoại nhăn mày khổ sở, biết rằng mình vô duyên với ba chậu hoa còn lại rồi.

-Nhưng mà…

Vừa nghe Trần Thanh mở lời lại, ông vội trừng trừng nhìn cậu, lỗ tai vểnh lên chỉ sợ không nghe rõ cậu nói gì. Thấy thái độ của ông, Trần Thanh mỉm cười.

-Không dám dối gạt viên ngoại. Ta kinh doanh tại đây thân cô thế cô, làm việc gì cũng phải dè chừng e ngại. Biết viên ngoại đây là dòng dõi Ngô gia lâu đời, quen biết rộng rãi, một lời nói ra vạn người tin phục. Ta mạo muội muốn mượn ba chậu hoa này cùng viên ngoại kết giao, chỉ mong viên ngoại không chê ta vọng tưởng bám víu vào ngài là được rồi.

Ngô viên ngoại nghe Trần Thanh nói xong liền cười lớn. Cái nhìn về cậu càng thêm rõ ràng, tán thưởng, đây là người có thể làm việc lớn. Chấp nhận bỏ vạn lượng hoàng kim, cũng chấp nhận tặng không ba chậu “Bách nhụy mẫu thiên đơn”, chỉ cần sự bảo vệ của ông, người này quả nhiên quyết đoán.

Ngô viên ngoại không trách hành động “dựa hơi” của Trần Thanh, không những vậy còn khen cậu biết chọn người. Gia đình ông nhiều năm kinh thương lớn, quen biết rộng rãi cùng phú thương, quan lại, mạng lưới quan hệ không hề vừa. Có ông thủ sau lưng, về sau cậu làm gì cũng thẳng tay thẳng chân được.

Đương nhiên, việc Ngô viên ngoại chấp nhận bảo vệ Trần Thanh, ngoài ba chậu mẫu đơn ra còn có việc ông nhìn thấy lợi ích từ cậu. Dễ dàng tìm được bốn chậu mẫu đơn đã tuyệt tích từ lâu, Trần Thanh này tuyệt không đơn giản như vẻ lời cậu nói. Quen biết một người như vậy, về sau ông cũng không thiếu chỗ tốt.

Thế là hai người đều mang mục đích mà đến, rồi vì mục đích mà thân thiết với nhau.

-Trần đệ đây là quá lời rồi. Có thể quen biết với đệ đây là may mắn của huynh, nào có gì mà chê với trách. Nếu không ngại, đệ cứ gọi ta một tiếng đại ca. Từ đây về sau, chỉ cần đại ca này một ngày còn ở huyện Đại Trì, tuyệt đối không cho phép bất kì ai dám đụng vào đệ.

Trần Thanh cũng vội cười đáp lại.

-Ra mắt đại ca. Về sau đệ phải phiền đại ca lo lắng nhiều rồi.

-Haha, được được…- Ngô viên ngoại vỗ vai Trần Thanh mấy cái.

-À, thật ra đệ hiện tại có một vấn đề nhỏ, mong đại ca hỗ trợ một chút ạ.

Ngô viên ngoại gật đầu, ra dấu cậu nói tiếp. Thế là cậu kể sơ qua về chuyện cũ của thân thể này cùng quá trình đoạn tuyệt quan hệ. Ngô viên ngoại nghe xong, cười xòa.

-Chuyện có gì đâu. Để lát về ta đi bái kiến huyện thái gia, nhờ ngài xử lý giúp đệ. Về sau tuyệt đối không kẻ nào dám đem chuyện này ra mà trách móc gì đệ được.

-Vậy thật sự cám ơn đại ca, tiểu đệ đã phiền ca rồi.

Nhận được khẳng định của Ngô viên ngoại. Lo lắng trong lòng Trần Thanh mới triệt để buông xuống. Đều trách thời đại này quá trọng hiếu đạo, hành động lúc đó của cậu lại quá quyết liệt, không chừa đường sống cho mình. Trần Thanh luôn lo sợ nếu mai này có người kiện chuyện bất hiếu của cậu lên quan, mình sẽ bị xử tội. Bây giờ cậu đã đánh thẳng vào “lòng địch”, xem bọn họ làm được gì cậu nào.

Hai người khách sáo qua lại một hồi liền choàng vai bá cổ nhau ra ngoài, thân thiết như thể quen biết nhau đã nhiều năm. Ngô viên ngoại cho người mang rương ngàn lượng vàng vào phòng, rồi cẩn thận dùng đồ che chắn, mang bốn chậu hoa mẫu đơn trong phòng ra.

Nhân viên tửu lâu nhìn đoàn người khiên bốn chậu hoa to đùng trong phòng thiếu gia ra, trợn mắt ngây người nhìn.

Rõ ràng hôm qua chúng đâu có ở đó, cũng chẳng thấy ai di chuyển vào, đùng một cái lại được mang ngược ra. Mấy người tò mò nhìn, đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Thanh đang quan sát mình, hốt hoảng trở lại làm việc, thầm mắng bản thân ngu ngốc. Ban đầu bọn họ rất sợ Trần Thanh, nhưng về sau thấy tính cậu cũng không khó khăn, nên ngày càng thoải mái, thậm chí đến bây giờ lại dám tò mò chuyện của chủ tử. Cái nhìn rét lạnh lúc nãy của Trần Thanh đã đánh thức họ, bây giờ họ mới nhớ lại lời căn dặn ban đầu của Đại Ngưu: “thiếu gia tuyệt đối không nhân từ như vẻ ngoài đâu.”

Tiễn Ngô viên ngoại về, Trần Thanh quay lại nhìn cảnh cáo nhân viên trong tửu lâu thêm lần nữa. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt bọn họ đã tái xanh, có kẻ mặt còn trắng bệch như muốn xỉu, cậu mới thong thả về lại phòng.

Chuyển rương vàng vào không gian, mân mê từng thỏi vàng lấp lánh, nước miếng Trần Thanh không thể khống chế mà tràn ra.

“Đẹp thật.”

Cảm thán xong Trần Thanh tự phỉ nhổ bản thân, có nhiêu đó vàng đã có thể làm cậu mất hình tượng như vậy. Nhìn Ngô viên ngoại đi, đừng nói ngàn lượng mà thậm chí vạn lượng vàng, ông quăng ra không chớp mắt. Cậu nhất định phải sống thật tốt, sống đến mức mà về sau cũng như ông ta, một lời không hợp thì quăng vạn lượng vàng ra khè thiên hạ.