Trần Thanh thở dài, dùng ý thức nhìn vào trong. Quả nhiên, cây xanh cuối cùng trong không gian đã bắt đầu lụi tàn, chẳng mấy chốc, trong đó chỉ còn lại một đám bụi.
Biết rằng đây là chuyện không thể hối hận, nếu lúc nãy Trần Thanh không đột nhiên nhớ đến thần dược trong không gian của mình. Tin rằng cậu chẳng còn mạng mà đứng ở đây rồi.
Hối hận cũng không có tác dụng gì. Trần Thanh vội chạy lại đỡ Tô Quân.
Tô Quân mừng rỡ nhìn Trần Thanh, nắm chặt lấy tay cậu, ông vui vẻ.
-May mắn, may mắn. May là con không sao. Quả nhiên là thần tiên sống mà.
Trần Thanh cười khổ.
-Thần tiên sống gì chứ, sư phụ đừng đùa con. Nếu con là thần tiên sống, giờ này đã có thể cứu sống người rồi.
Trần Thanh hối hận, đúng, cậu vô cùng hối hận. Hối hận bản thân tháng trước ngu ngốc phí phạm cho một con thỏ, nếu không, chỉ cần một quả thần dược trong không gian, chắc chắn Tô Quân có thể cứu sống rồi.
Tô Quân trước mắt Trần Thanh bây giờ, như thể già đi cả hai chục tuổi, cơ thể không có nội lực chống đỡ nhanh chóng nhăn nheo, khô héo. Bây giờ, ông không khác gì một ông lão bình thường, bị tuổi già bức đến cả người gầy guộc. Nhưng ngược lại, ánh mắt của ông rất sáng, sáng đến kinh người. Lúc này, đôi mắt ánh bừng lên ngọn lửa vui vẻ.
-Nếu con có thể muốn gì được nấy, thì đã là thần tiên rồi, đâu thể gọi là thần tiên sống chứ.
Rồi ông cười lớn một tiếng, sau đó tiếp lời.
-Mà cho dù con có muốn cứu ta, ta cũng không chấp nhận. Khó khăn lắm mới đến được bước này, con đừng có mà phá hỏng quyết định của ta.
Trần Thanh vội gật đầu, vâng dạ.
-Vâng sư phụ. Con sao dám cãi ý ngài.
Tô Quân hài lòng gật đầu, cảm giác được mạng sống của mình đang dần trôi, ông nhẹ nhàng nói.
-Ta sắp phải đi rồi. Thanh nhi, con giúp ta một chuyện nhé!
Trần Thanh ôm chặt Tô Quân, cố gắng để ông thoải mái một chút, cậu gật đầu.
-Sư phụ căn dặn.
Tô Quân cười.
-Cạnh ngôi nhà của chúng ta. Ta có đào sẵn một phần mộ cho mình. Con giúp mang ta đến chỗ đó nhé.
Cảm thấy hơi thở của Tô Quân ngày càng yếu. Trần Thanh cố gắng nuốt nước mắt vào trong, gật đầu.
-Con biết rồi.
Rồi cậu nói tiếp.
-Sư phụ có gì cần căn dặn nữa không. Người có gì muốn nói với Hoàng Phi không?
Tô Quân lắc đầu.
-Những lời muốn nói ta đã nói hết rồi.
Rồi ông nhìn vào mắt Trần Thanh, dáng vẻ van nài.
-Thanh nhi. Về sau nếu có thể, giúp ta bảo hộ hắn. Ta nợ hắn quá nhiều, phí phạm tuổi xuân và tình cảm của hắn. Vi sư không cầu con bảo vệ hắn chu toàn, chỉ là nếu có thể tiện tay, mong con hỗ trợ.
Trần Thanh nghiêm túc gật đầu.
-Con hứa với người.
Tô Quân cười mãn nguyện.
-Vậy là ta an...tâm…
Lời vừa dứt, Tô Quân cũng trút hơi thở cuối cùng. Đầu ông gục trên khuỷu tay Trần Thanh, trên môi vẫn là nụ cười mãn nguyện.
Trông thấy dáng vẻ của Tô Quân như vậy, lòng Trần Thanh ngũ vị tạp trần. Một mặt, cậu đau xót cho kết quả một kiếp người của Tô Quân. Một mặt, cậu lại vui vì ông có thể an tâm mà rời đi.
Nhẹ nhàng mang Tô Quân trở lại ngôi nhà cũ, ngôi nhà phần lớn đã bị trận đánh trước phá hủy, nhưng may mắn là ngôi mộ mà Tô Quân chuẩn bị cho mình vẫn còn giữ nguyên. Nhẹ mở nắp quan tài, bên dưới là một bức thư và một quyển sách nhỏ. Trần Thanh liền cầm bức thư lên đọc.
“Gửi Trần Thanh
Nếu ngươi có thể đọc được lá thư này, chứng tỏ Tô Quân ta đã chọn người đúng đắn. Tô Quân này hành xử luôn chính trực, có nợ sẽ báo, có ân phải trả.
Cám ơn ngươi đã hỗ trợ ta phút cuối đời, ta gửi tặng ngươi tuyệt học tâm đắc của cả đời mình, hi vọng có thể giúp ngươi ở chặng đường tương lai.
Tô Quân tuyệt bút.”
Đọc xong bức thư, Trần Thanh xoay qua nhìn người đang nằm cạnh chân mình, nghiến răng.
Hay lắm lão sư phụ, hóa ra ông còn có hậu chiêu. Bức thư này rõ ràng đã được chuẩn bị từ lâu, lời lẽ trong thư của Tô Quân rõ ràng vẫn còn xa cách, truyền tuyệt học cho cậu mà như ban ân vậy.
Nhưng dù vậy, rõ ràng tuyệt học này cao cấp hơn cái gì mà “căn cứ theo tình trạng của ngươi, soạn ra sách hướng dẫn ngươi luyện võ”.
Đồ lão già xảo quyệt!
Trần Thanh nhẹ mắng trong lòng, nhưng thật sự cũng không trách gì Tô Quân. Cậu với ông ấy vốn dĩ là mối quan hệ hợp tác, ông ta có thể đưa cho cậu một quyển sách hướng dẫn đã là tốt lắm rồi.
Huống hồ người này bây giờ còn là sư phụ của cậu, bao nhiêu chỗ tốt ông ấy đã để lại, thôi xem như cậu bị ổng tính kế chút đi. Lão già này rõ ràng lúc nhận cậu là đệ tử rồi vẫn còn chưa tin, chỉ dặn dò cậu nhớ chôn ổng đúng chỗ, còn lại không nhắc cái gì mà có võ công thượng thừa kèm theo. Rõ ràng nếu lúc nãy cậu đào đại một cái hố lấp ổng đi, bây giờ đã không có cái mà học rồi.
Haish.
Trần Thanh cảm thán, thôi thì đành mừng là bản thân mình thiện lương, nên mới có được quả ngọt. Còn lão sư phụ của mình, Trần Thanh đành chặc lưỡi cảm thán, ông này tính thiên hạ cho đã, vậy mà cả đời lại bị một người phụ nữ tính đến xoay quanh, quả nhiên là oan nghiệt mà.