[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 142: Chỉ mành treo chuông




Trần Thanh vâng lệnh đến ngồi yên trên giường, nhớ đến các tình tiết phim cổ trang mình từng xem, cậu liền học theo mà ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh, vắt chéo hai chân.

Trông thấy Trần Thanh ngồi “đoan trang” như nhà sư nhập tịnh, Tô Quân phì cười, vỗ nhẹ vai cậu một cái, chờ cậu ngơ ngác nhìn mình, ông liền nói.

-Không cần phải căng thẳng thế đâu, con cứ ngồi làm sao thoải mái nhất là được.

Trần Thanh gật đầu, nhưng không thay đổi thế ngồi của mình.

Nhìn bộ dáng căng thẳng của cậu, Tô Quân cũng nghiêm túc lên, ông đứng cạnh Tô Quân, đặt một tay lên đầu cậu, dặn dò.

-Nhắm mắt lại. Đừng suy nghĩ vẩn vơ, cứ giữ tâm trí bình tĩnh nhất!

Trần Thanh cố gắng khống chế nhịp thở của mình, mím môi nói nhỏ.

-Dạ!

Trần Thanh vừa dứt lời, liền cảm thấy một dòng khí nóng theo đỉnh đầu truyền vào cơ thể mình. Nếu để diễn tả cảm giác của cậu lúc này, mọi kinh nghiệm trước đây đều không thể nói. Cảm giác ấy như thể một cái lọ trống, được nguồn nước ấm nhẹ nhàng lắp đầy, cả cơ thể như tràn trề sức sống.

Nội lực theo kinh mạch lan khắp toàn thân, dù Trần Thanh không thể nhớ nỗi tên gọi của các kinh mạch trong cơ thể, nhưng cậu rõ ràng cảm giác được dòng chảy và hướng đi của nó. Cùng lúc ấy, giọng Tô Quân đều đều vang lên.

-Hãy nhớ rõ cách vận hành nội lực, về sau con cứ luyện tập theo hướng dẫn của vi sư.

Trần Thanh cắn răng, cố gắng ghi nhớ, chỉ sợ bản thân một phút lơ là sẽ quên mất. Nhưng may mắn cho cậu, Tô Quân biết rất rõ “tài trí” của đệ tử mình ở đâu, cho nên ông vừa truyền nội lực vào cơ thể bên dưới, vừa điều khiển chúng chảy khắp toàn thân Trần Thanh, lặp đi lặp lại liên tục để cậu không quên. Với sự tận tâm ấy, chờ đến khi nội lực toàn bộ được truyền vào người, Trần Thanh đã có thể ghi nhớ cẩn thận.

“Bịch”

Nội lực đang truyền thì bị cắt ngang, Trần Thanh có thể cảm giác được bàn tay trên đỉnh đầu mình đã rời đi, đồng thời vang lên một tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cậu biết đó là tiếng động của Tô Quân gây ra. Trần Thanh muốn mở mắt ra xem tình trạng của ông ấy như thế nào, thế nhưng, tình trạng cơ thể không cho phép cậu làm điều đó.

Do đây là nội lực mà Tô Quân cưỡng ép truyền vào cơ thể Trần Thanh, nguồn nội lực này lại quá dồi dào, khiến cơ thể Trần Thanh tạm thời không chấp nhận được. Kinh mạch toàn thân cậu căng trướng, chực chờ nổ tung. Trần Thanh có thể cảm giác được cả cơ thể mình nóng rực, như thể sắp bị xé nát.

Cơ thể Trần Thanh run run, tưởng như chỉ một giây sau sẽ bị phá vỡ. Cậu cắn răng, cố gắng khống chế nội lực mới trong cơ thể mình vận hành theo phương pháp mà Tô Quân đã dạy.

“Ầm”

Trần Thanh cảm giác được một số nội lực vượt qua khống chế của cậu, bị bức đẩy ra khỏi cơ thể. Đồng thời cậu cũng phun một búng máu ra ngoài, cả khoan ngực nóng rực, tay chân lại lạnh cóng.

Trần Thanh không biết rằng, phía sau lưng cậu, vách tuyết bị nguồn nội lực kia khiến cho vỡ tung, mái tóc mà cậu buộc tạm sau đầu bị hất tung ra, phần phật bay trong luồng khí nóng, sau đó nhanh chóng chuyển trắng.

Tô Quân nhìn hiện trạng của Trần Thanh, ông giật mình hoảng loạn. Là ông tính nhầm, quên mất tiền đề cơ thể cậu quá thấp, không đủ sức thừa nhận nội lực của mình. Nội lực cường ngạnh quấy phá lung tung cơ thể cậu, một số thoát khống chế vụt ra ngoài mới gây ra cảnh này. Nhìn màu tóc chuyển bạc của Trần Thanh, Tô Quân hốt hoảng, đây rõ ràng là biểu hiện của việc tẩu hỏa nhập ma. Nếu không hỗ trợ, chắc chắn cậu sẽ không thể sống được.

Thế là ông lòm còm bò dậy, vội đặt tay lên đầu Trần Thanh, Tô Quân cố gắng truyền nốt phần nội lực còn sót lại của mình. Nhưng khi ông vừa chạm vào cơ thể cậu, đã bị hất bay ra ngoài, thương thế vốn đã nghiêm trọng của Tô Quân vì thế mà càng nặng hơn. Ông cố gắng bò dậy, tiếc là lực bất tòng tâm.

Bên kia, Trần Thanh đã cảm thấy nguy hiểm cận kề. Những gì xảy ra bên ngoài cậu có thể cảm nhận được. Ngay khi một tia nội lực của Tô Quân định truyền vào cơ thể mình, cậu đã cảm giác được dòng khí nóng trong mình vô cùng ngang ngược, nó như một đứa trẻ ngông cuồng bị chạm vào “lãnh thổ”. Lập tức tấn công kẻ “ngoại lai” kia. Ngay khi Tô Quân bị đánh bay ra, Trần Thanh cũng bị tổn thương không kém. Ngoài cơ thể như sắp bị xé rách, đầu cậu cũng đau như búa bổ.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Thanh run rẩy đưa tay về phía miệng mình. Một quả đỏ nhỏ như đầu ngón tay được cậu đẩy vào miệng. Ngay lập tức, Trần Thanh đã biết sự diệu kỳ của thần dược này.

Mọi cơn đau ngay lập tức biến mất, cứ như thể ai nhấn một nút “Stop” với nó vậy. Cơ thể cậu khỏe như chưa từng có.

Vội mở mắt ra, Trần Thanh nhìn thấy Tô Quân đang trợn trừng mắt nhìn mình. Đồng thời trong không gian cũng vang lên tiếng đổ vỡ.